Không biết vì sao, sau khi được ta cổ vũ xong, biểu cảm của Mộ Dung Cẩu Đản vẫn cứ rất rối rắm.
Đợi khi một ám ảnh khác tiến vào đưa một túi đồ cho hắn, và dán vào bên tai nói gì đó, vẻ mặt của hắn lại càng xoắn xuýt.
Đưa túi đồ kia cho ta, ánh mắt Mộ Dung Cẩu Đản lóe ra bất định, ấp a ấp úng nói: “Chiến Huyền đại nhân, đây là chủ tử đưa cho ngài … Ngài sau này… Cách xa Lô Định Vân một chút đi.”
Ta ở đây lắc lư có một canh giờ, nơi này cách Ninh An lại không xa, nếu là ra roi thúc ngựa chạy tới quả thật cũng chừng ấy. Ta nhất thời có một loại dự cảm không tốt, vì thế truy hỏi: “Chủ tử không có gì khác phân phó sao?”
Lông mày Mộ Dung Cẩu Đản dựng lên: “Không có gì!”
Ta nghĩ ha hả, không có gì mới là lạ đó, có ngốc như Lương Nhị Hóa thì cũng không tin a: “Ngươi có thể nói lại, ngươi đã báo cáo với chủ tử những chuyện nào về ta không?”
Mộ Dung Cẩu Đản trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên thở ra một tiếng thật dài, mở miệng hỏi ngược lại: “Ngài muốn chỉ chuyện ngài cùng Lô Định Vân nhất kiến chung tình, nhị kiến đùa giỡn, tam kiến vào phòng, hay chỉ chuyện ngài tự mình gỡ mặt nạ xuống?”
Ta: …
Phải bình tĩnh, chuyện này đã là gì chứ? Trong yêu đương ồn ào chút hiểu lầm là rất bình thường, đây là chuyện mà mỗi tên con trai và người thương khi mới vào tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-anh-ve/3150375/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.