Ta hiếm khi văn nghệ một phen, đang nâng mặt 45 độ mắt long lanh đầy ưu thương, Tấn Vương hơi híp mắt, bỗng nhiên mở miệng, thanh âm trầm khàn.
“A Huyền, ta phát hiện hình như ta luôn có một phần luyến tiếc ngươi như vậy.”
Ta: ••••••
Khụ khụ, lời như thế để về phòng đóng cửa lại rồi hẵng nói đi, ngươi xem da mặt ta mỏng như vậy.
“Ngươi coi.” Tấn Vương nhìn ta, ánh mắt giống như nhìn thẳng vào tận trong lòng ta, sau đó không tiếng động nở nụ cười, thản nhiên nói: “Nghĩ đến đây, ta liền nhịn không được mà muốn giết ngươi.”
••••••
Ta thở dài nhìn chằm chằm hắn.
Vì sao? Chẳng lẽ câu tiếp theo không phải nên nói ta là thiên sứ tươi đẹp trong lòng ngươi muốn cùng hẹn ước bên nhau sao! Một câu phá hư cảnh đẹp, làm đối tượng của đại BOSS quỷ súc nhà ta sao lại khó như vậy, khó như vậy chứ?
Tấn Vương lại thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn dãy núi thấp thoáng xa xa, cây cối bị gió núi thổi lung lay xào xạc, âm thanh đầy ôn nhu: “Ngươi sợ cái gì, A Huyền, dù sao ta cũng không nỡ.”
••• ngươi không nỡ ngươi còn làm ta sợ như vậy, ngươi sẽ FA (*) cả đời a Tấn tra ta nói cho ngươi biết.
(*) nguyên văn là “注孤生” – Hán Việt: chú cô sinh ~ số phận đã định sẽ cô đơn cả đời = Forever Alone (theo baike) =]]]]]]]
“Lại đây.” Tấn Vương rũ mắt xuống, vươn ra một bàn tay về phía ta.
Ta run sợ trong lòng mà dịch qua, liền bị kéo vào trong ngực của hắn, thân thể cứng đờ.
“Đừng sợ, nơi này đều là người của ta.” Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ của Tấn Vương: “Ngươi chỉ cần đứng với ta chốc lát thôi.”
Hắn ngẩng đầu, chợt nhìn ra cảnh vật phía xa, thản nhiên nói: “Mưa bốn mươi ngày, ruộng trũng đi được cả thuyền lớn. Khuyển (chó) đói sủa vang nhà, cá lớn bơi dưới giường. Giăng lưới bắt cá ăn, trong hũ không gạo nấu cháo loãng. Trời giá rét ngày ngắn gió vù vù, quả phụ trước thôn bồng con khóc. Hoài hà (*) đê vỡ, nhiều huyện thành đại dương mênh mông —— đồng dao những ngày gần đây đều truyền đến trong thành Ninh An. Người chết đói nằm ngổn ngang, thi thể khắp nơi, mười hộ thì chết chín, nhưng mà nơi đây lúc này, nhìn qua lại vẫn là một mảnh cẩm tú sơn hà, tất cả ca múa mừng cảnh thái bình.”
(*) Hoài hà: sông Hoài, là con sông lớn thứ ba TQ sau sông Trường Giang và Hoàng Hà.
Ta sửng sốt, hắn chưa bao giờ cùng ảnh vệ chúng ta nói những lời này.
Nên nói là, hắn chưa bao giờ cùng người khác nói những lời như vậy. Ta vốn nghĩ rằng hắn vĩnh viễn đều là thành thạo, cao cao tại thượng, không quan tâm ai chết ai sống như vậy.
Trầm mặc một khắc, ta rủ mắt thản nhiên nói: “Thánh Thượng ít nhất đã ban chiếu giảm tội, vả lại đích thân tới vĩnh lăng tế tổ.”
••• bằng lòng cúi đầu thì như thế nào? Hắn đứng ở đỉnh núi, thì làm sao có thể thấy rõ cảnh cả người lẫn vật nằm la liệt dưới chân núi? Đứng càng cao, cách càng xa, luôn luôn như thế, thế gian chân lý.
Tấn Vương nghe xong lời của ta, lại xem thường mà cười nhạo một tiếng: “Tế tổ? Vậy đám gia hỏa kia lúc sống cũng không tác dụng gì, chết rồi lại có bản lĩnh gì mà có thể che chở hậu nhân đây?”
Ta: ••••••
Tấn Vương ngươi xác định là ngươi đang nói gia gia của ngươi, gia gia của gia gia ngươi, và các gia gia của gia gia của gia gia ngươi đấy chứ?
Cẩn thận bọn họ từ trong quan tài nhảy ra cắn ngươi a.
“Khụ khụ.” Thanh âm phía sau vang lên: “Ừm a, ta sẽ không phải, lại, quấy rầy đến các ngươi chứ.”
Tấn Vương nheo mắt, mặt không đổi sắc mà quay đầu nhìn: “A, Văn Hạo?”
Lương Văn Hạo nuốt ngụm nước miếng, ngẩng đầu làm bộ vô tội mà nhìn trời, ngượng ngùng nói: “Ta lại không biết các ngươi ở trong này hoa tiền nguyệt hạ (*),ừm •••••• ta một mình tản bộ quả thật là không có chuyện gì để làm, lại không ngờ đụng vào lão gia tử.”
(*) Hoa tiền nguyệt hạ: (trước hoa dưới trăng),chỉ việc nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu đôi lứa. Xuất xứ từ thơ của Bạch cư Dị “ Tận thích sanh ca dạ túy miên / Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền”
Hắn tuấn mỹ phi thường, áo mãng bào huyền hắc, vốn là sắc trầm tối nhưng lại bị hắn mặc ra khí thế trương giương, nếu không nghiêng ngả đĩnh đạc dựa vào lan can giống như không xương, ngược lại có vài phần nhân mô cẩu dạng (*).
(*) nhân mô cẩu dạng: thân phận là con người nhưng hành vi cử chỉ lại hèn mọn như loài cẩu, mang ý nhĩa nhạo báng.
Tiểu Hầu gia căng khóe miệng liếc ta một cái, đứng thẳng người, vuốt phẳng nếp gấp trên quần áo, cười nói: “Chính Hàm, Cao Chính Ung giờ vẫn đang ở chính điện tha thiết bồi Thánh Thượng đấy, ngươi sao lại một mình trốn ra đây hưởng thụ thanh nhàn?”
Tấn Vương lạnh lùng mà nhìn hắn một hồi, sau đó cam chịu thở dài: “Ngươi cứ lắc lư phía sau ta gì chứ?”
“Trừ ngươi ra, ta còn có thể nói với ai?” Lương Văn Hạo không hề gì mà cười: “Ta lại không muốn để ý tới Cao Chính Ung, vài năm không gặp, y quả thực là lại béo thêm một vòng nữa, nhìn mà đau cả mắt ta. Những cái đó quần thần cũng không quá hứng thú. Về phần lão gia tử, ông ấy cầm giày đang định đánh ta đấy.”
“Chiến Bạch không ở đây?”
“Ta sao nỡ để y đến nơi chướng khí mù mịt này.” Lương Văn Hạo nhướng mày: “Ta cũng không phải ngươi.”
Trầm mặc một hồi, hắn bỗng nhiên nói: “Ở đây an toàn sao?”
Tấn Vương mắt hơi nheo lại gần như không nhận ra, hơi hơi gật đầu.
Lương Văn Hạo nghiêm mặt, giọng trầm xuống nói: “Thánh Thượng e rằng muốn làm gì đó ngay hôm nay.”
Tấn Vương cười khẽ: “Ngươi sao lại biết?”
Lương Văn Hạo ra vẻ đứng đắn nói: “Dựa vào trực giác nam nhân.”
Tấn Vương: ••••••
“Tùy ngươi tin hay không.” Lương Văn Hạo miễn cưỡng nói: “Ngươi cũng biết lão gia tử vì cái gì vội vội vàng vàng bắt ta về. Chuyện xấu nơi biên cương rất nhiều, ông ấy luôn sợ ta chuyển mắt một cái đã không còn —— nhưng ta lại cảm thấy nơi quỷ quái này lại càng nguy hiểm.”
Tấn Vương thản nhiên nói: “Ngươi hôm nay vậy mà lại nói đúng điểm mấu chốt.”
Lương Văn Hạo khó chịu mà hừ hừ vài tiếng: “Ông đây có bao giờ ngốc đâu?”
Tấn Vương: ••••••
Ta: ••••••
Hai chúng ta, cùng yên lặng quay đầu đi.
Lương Văn Hạo: ••••••
Tiểu Hầu gia phấn khởi một hồi, thấy không thành công, vì thế buồn bã nói: “Ngươi cứ xị mặt cả ngày, còn không cho ta làm ầm ĩ chút? Triều đình này nặng nề làm người ta không thở nổi, nếu bản thân mình mà không cười, chẳng phải là muốn buồn đến chết tươi luôn sao?”
Hắn thở dài rất lớn, mở miệng nói tiếp: “Chính Hàm, ngươi xem ngươi sẽ không phải buồn đến sinh bệnh luôn đấy chứ? Chậc chậc, còn không thích uống thuốc.”
Ta cảm thấy Lương nhị hóa lần này quả thực là xả thân quên mình, đối mặt với hành vi như vậy, ta chỉ có thể nói •••••• làm rất tốt ta muốn cho ngươi 32 like!
Tấn Vương im lặng không lời gì để nói nhìn hắn một cái, nhướn mày tựa tiếu phi tiếu: “À?”
Lương Văn Hạo hào phóng mà khoát tay: “Đừng sợ, ta không chê ngươi. Ai kêu trong lòng ta ngươi rất quan trọng, ngoại trừ A Bạch, lão gia tử, nương ta, còn có con thỏ tên Trường Nhĩ Đóa (tai dài) mà muội muội ta ôm cả ngày, thì ngươi xếp thứ nhất.”
Tấn Vương trầm mặc một hồi, mặt không đổi sắc hỏi: “••• con thỏ ngươi nói, không phải rất nhiều năm trước đã bị ngươi nướng ăn rồi sao?”
Lương Văn Hạo gật đầu nói: “Không sai, hương vị kia đến nay vẫn khó quên a. Nếu không vị trí của nó trong lòng ta sao lại cao như vậy chứ?”
Tấn Vương: ••••••
Một ảnh vệ vôi vã từ bên ngoài bãi đá tiến vào, lập tức đi đến trước mặt Tấn Vương quỳ xuống.
Lương Văn Hạo cả kinh, nhanh chóng lấy lòng cười với Tấn Vương: “Ngươi sẽ không phải cứ vậy muốn tìm người giết ta diệt khẩu đấy chứ? Ta vừa nãy nói đùa thôi, ngươi xếp thứ hai, xếp thứ hai •••••• thứ nhất không được, còn có Chiến Bạch mà.”
Tấn Vương không còn gì để mà nói liếc hắn một cái, nhìn sang ảnh vệ kia: “Chuyện gì?”
Ảnh vệ cúi đầu đáp lời: “Chủ tử, có loạn dân tác loạn trước vĩnh lăng, dư đảng đã bị mang tới đại điện.”
Tấn Vương nhíu mày, như có điều suy nghĩ nói: “Loạn dân?”
“Bẩm chủ tử, là nạn dân bị lũ lụt, từ Phần Châu chạy đến. Tất cả có mười sáu người, đều là người già yếu, trong đó năm người đã tự sát, tám người bị thị vệ giết, chỉ còn lại có ba người.”
“Vậy sao?” Tấn Vương nghe vậy, im lặng không nói gì nhìn núi rừng tươi tốt xanh um bên sườn dốc, thật lâu sau mới nói: “Đã vậy, chúng ta đi xem sao.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]