Ta cảm thấy có chút xấu hổ, vì thế ngượng ngùng mà đem tay chuyển qua bên phải, bên người lại đột nhiên tăng thêm nhiệt độ, quay đầu liền thấy Tấn Vương đã thản nhiên ngồi trở lại bên giường, vô cùng tự nhiên kéo ta vào trong ngực, cánh tay thon dài hữu lực vòng quanh người ta, hô hấp nóng bỏng từng trận phun lên cổ ta.
Cảm nhận được động tác hắn phủ lên ngực ta vuốt ve, cơ thể của ta nhịn không được run lên, thiếu chút nữa nói không nên lời.
“Chủ, chủ tử?”
Tấn Vương nhướng mày cười khẽ: “Không phải miệng vết thương của ngươi đau sao, ta giúp ngươi xoa chút.”
Ta nơm nớp lo sợ mà nhắc nhở hắn: “Miệng vết thương sẽ vỡ ra.”
Tấn Vương rất nghe lời chuyển tay qua bên trái.
Ta: “•••••• miệng vết thương ở bên phải, nơi này không sao.”
“A?” Tấn Vương cúi đầu, khóe miệng mang theo chút cười như có như không: “Mới vừa rồi ngươi che chính là chỗ này, ta cho rằng ngực ngươi chỉ sợ cũng có chút khó chịu. Hay là, A Huyền trước đó ngươi nói dối bất thành với ta?”
“••••••” ta trầm mặc một hồi, nghẹn khuất mà mở miệng: “Không •••••• rất đau.”
“Thật không?” Tấn Vương gian kế thực hiện được, khóe môi lại cong lên vài phần, quang minh chính đại mà bắt đầu ăn đậu hũ.
Ta thấy tâm tình của hắn rất tốt, cảm thấy thiệt cũng đã chịu rồi, không nhân cơ hội kiếm về chút vốn thì quả thật quá có lỗi với chính mình, vì thế quét mắt xuống Chiến Thanh vẫn đang quỳ, chặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-anh-ve/3150342/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.