Ta cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, sau đó cảm thấy rất đói, vậy là ta liền tỉnh.
Bên cạnh truyền đến mùi thơm của đồ ăn, dường như có một người đang ngồi ở bên giường, tuy rằng thấy không rõ là ai, nhưng thanh âm của hắn ta rất quen thuộc.
“Lão hồ ly kia lần này rốt cục hạ quyết tâm rồi sao?” Tấn Vương miễn cưỡng mở miệng, bộ dáng xem thường.
Có người cung kính trả lời: “Dù sao lòng nghi ngờ của Ngụy Vương quá nặng, trải qua chuyện lần trước, hắn và Lô Định Vân ít nhiều cũng có ngăn cách, ở chỗ hắn, phụ tử Lô Thạch chỉ sợ khó được trọng dụng, chỉ đành ngả sang phía ngài. Vì thế, thế lực ngôn quan liền có hơn phân nửa ở trong tay ngài.”
“Hừ, chút chuyện nhỏ ấy lão gia hỏa Lô Thạch kia chỉ sợ còn không có để vào mắt.” Tấn Vương cười khẽ: “Ta rải tin tức, lại tiến cử Lô Định Vân, cũng chẳng qua là vì để cho y nhìn xem, vị huynh trưởng kia của ta là tên lòng dạ hẹp hòi như thế nào, khó mà làm nên việc lớn. Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người, Cao Chính Ung không phải là tên ngu xuẩn, nhưng lại vẫn cứ không rõ đạo lý đơn giản này.”
Ta: ••••••
Tấn Vương ngươi bận công vụ vẫn không quên tận tận tụy tụy ngồi canh giữ ở bên cạnh ta, là tính toán chờ ta tỉnh lại liền cho ta thêm một đao nữa sao?
Ta nghĩ nghĩ, quyết định tiếp tục giả hôn mê, dù sao Tấn Vương đang bận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-anh-ve/3150336/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.