Tấn Vương nói xong lời này liền buông tha cho ta rồi tiếp tục lười nhác như cũ nằm về trên tháp, một tay đỡ cằm, trong nét cười có hàm xúc nói không nên lời.
Ta bị hắn nhìn trong lòng phát sợ, đành phải đem câu nói kia tỉ mỉ nhai nghiền mấy lần, mới vừa phản ứng lại, vừa nãy Tấn Vương điện hạ, chẳng lẽ, chẳng lẽ …… là thổ lộ với ta?
Phải biết rằng, Tấn Vương tuy rằng đi qua vạn bụi hoa, nhưng một phiến lá cũng không dính thân, chưa bao giờ nói lời âu yếm gì đó với ai, càng miễn bàn thổ lộ —— đương nhiên cũng không thể loại trừ thật ra hắn đã từng bày tỏ, nhưng mà ta không thể nghe thấy, dù sao phương thức của hắn khéo léo như thế, không giống người thường như thế, lòng vòng quanh co như thế.
Vô luận như thế nào, những chuyện hôm nay Tấn Vương làm với ta đều là khác thường, ta cũng đoán không ra hắn rốt cuộc là chân tình thổ lộ hay là tùy tiện đùa giỡn. Nhưng vừa nghĩ tới hắn có thể đã thầm mến ta rất nhiều năm, ta vẫn là hơi có chút vui mừng.
Các ngươi xem, tuy rằng hai đời cộng lại ta độc thân đã sắp bốn mươi năm, nhưng cũng không phải không người thích đi. Hôm nay đã có người tỏ tình với ta, tuy rằng hắn là một tên không tiết tháo nhân tra, nhưng hắn suất (đẹp trai) như vậy, lại có tiền như vậy, lại suất như vậy. (hám zai, nhắc đi nhắc lại =]]]]]])
Ta đang nghĩ nếu không thì đáp ứng luôn cho xong, Tấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-anh-ve/3150318/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.