Giang thành về đêm đèn sáng lấp lánh, ánh đèn trên cao ốc chiếu rọi rực rỡ lung linh. 
An Tưởng không nghĩ hôm nay sẽ trở về muộn như vậy, bây giờ làm bữa tối thì khẳng định không kịp. Nàng sợ thằng bé bị đói, vì thế tùy tiện chọn một nhà hàng đưa An Tử Mặc vào ăn. 
Hoàn cảnh của nhà ăn khá tốt, trang hoàng lịch sự tao nhã, chỉ là giá cả thực sự làm người ta phải nhíu lưỡi. Nếu là trước kia, khẳng định An Tưởng sẽ không nói hai lời đứng dậy chạy lấy người, chỉ là hiện tại.... 
Nàng đưa mắt nhìn về phía An Tử Mặc, chịu đau chọn vài món đồ ăn. Sau khi gọi món xong thì phục vụ mang chén trà lên, nàng nhấc chén trà chậm rãi thưởng thức hương vị của nó. 
Có lẽ là thời điểm ăn cơm nên nhà hàng dần dần nhiều người lên. 
Bàn bên cạnh là một nhà ba người, đứa nhỏ cũng tầm tuổi An Tử Mặc. Nó tươi cười ngọt ngào nằm trong ngực mẹ nó làm nũng, hình ảnh tốt đẹp lại hòa thuận. 
An Tưởng nhịn không được cực kỳ hâm mộ. Từ khi nàng và An Tử Mặc ở chung với nhau đều chưa nói chuyện với nhau lần nào. Đa số đều là nàng lầm bầm lầu bầu. Thằng bé vốn không thích nói chuyện lại chán ghét người mẹ này, có lẽ cả đời nàng cũng không đợi được thằng bé làm nũng với mình. 
"Mặc Mặc, con có muốn đến nhà trẻ không?" An Tưởng quên đi mất mát, ánh mắt ôn hòa nhìn vào An Tử Mặc đang ngồi đối diện. 
Hai tay nhỏ của thằng bé đang ôm khuôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-me-than-dong/436407/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.