Editor: Minh An 
Từ Giang thành đến thôn Thủy Liên đi ít nhất phải hết gần nửa ngày, giữa đường còn phải đi qua một đoạn đường núi lầy lội, đường xá xa xôi lại còn xóc nảy. 
Trong thôn có nhiều lão nhân tụm năm tụm ba tụ tập nói chuyện phiếm đánh bài dưới gốc cây. Thường thường chỉ chỉ trỏ trỏ trên con đường An Tưởng đi qua, không che giấu chút tìm tòi, đánh giá trong mắt. 
Nàng không quá quen bị nhìn chăm chú trần trụi như vậy, cúi thấp cổ, dưới chân bước nhanh hơn một chút. 
Sân nhà ông ngoại gần ngay trước mắt, trước cửa treo cờ tang, mấy đứa trẻ đang tò mò đứng vây quanh ngoài cửa, nhón mũi chân nhòm vào. 
Con trai nàng đang ở trong ngôi nhà đó. 
Cái ý niệm này vừa hiện ra, đột nhiên An Tưởng lùi bước. 
Ba năm nay nàng chưa phải chưa từng tới thăm, nhưng mỗi lần đều đứng trông từ xa, chưa từng nói chuyện, gần gũi cùng con nàng. 
Đối với An Tử Mặc mà nói thì nàng là một người mẹ xa lạ, đối với An Tưởng thì đứa trẻ trong viện cũng là đứa con mà nàng không chút hiểu biết gì về nó. Bọn họ chỉ là quan hệ mẹ con trên danh nghĩa, hoàn toàn xa lạ. 
Trong lúc nàng hoảng thần, thanh âm hệ thống vang lên trong đầu nàng. 
[Ký chủ, trước khi cô đi vào tìm con trai thì có một số việc tôi muốn nói với cô.] 
Ngữ điệu của hệ thống khẩn trương hơn vài phần so với bình thường. 
"Cậu, cậu nói đi." An Tưởng không có tâm trạng nghe hệ thống nói chuyện, nhìn ngó xung quanh, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-me-than-dong/436397/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.