An Tưởng im lặng một lúc lâu, vẻ mặt cô trở nên kỳ lạ, “Này, sao tự dưng anh buồn nôn vậy hả?”
Yêu hay không yêu…
Mấy cái này khó nói thật sự ấy!
Cô không thể ngờ được Bùi Dĩ Chu lại là người thích mấy thứ sến súa như này!
Mắt Bùi Dĩ Chu rũ xuống, môi anh mím nhẹ lại. Ánh mắt nhìn An Tưởng của anh không giấu nổi sự tủi thân, dáng vẻ tỏ ra đáng thương này của anh chẳng khác gì An Tử Mặc cả. Nhớ đến đứa con hời trong nhà của mình, trong lòng An Tưởng cảm thấy ngọt ngào.
“Thế, thế bây giờ em nói hả?”
“Ừm.”
“Ở chỗ này sao?”
“Ừm.”
Được thôi.
An Tưởng im lặng một lúc để tìm cảm xúc.
Từ ban đầu cô đã không ghét Bùi Dĩ Chu rồi. Không những không ghét mà cô còn có sự ỷ lại khó có thể miêu tả dành cho anh. Vì thế cô tin tưởng anh, bằng lòng nghe anh nói, muốn được anh ôm, anh hôn, thậm chí còn muốn làm một số chuyện thân mật hơn với anh.
Trước đó An Tưởng chưa từng nghĩ tới lý do. Hiện tại xem ra, có lẽ là do cô thích anh.
Cô thích anh từ tận đáy lòng.
Hai mắt đen láy của An Tưởng dần sáng lên. Tình cảm trong mắt cô đong đầy, dáng vẻ động lòng người. Cô cười tươi, hai lúm đồng tiền ở má như làm gương mặt cô sáng bừng hẳn lên, làm trái tim người đối diện nóng bừng lên.
“Bùi Dĩ Chu.” Cô nói, “Em yêu anh.”
Chỉ ba chữ ngắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-me-than-dong/3505969/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.