Bùi Dĩ Chu mời cô giáo dạy lễ nghi tốt nhất đến cho An Tử Mặc.
Lần đầu tiên cô giáo dạy lễ nghi thấy An Tử Mặc thì cô cảm thấy hơi sợ. Cậu nhóc ngồi ngược sáng, gương mặt đen sì, trong mắt chứa sự trưởng thành và chững chạc mà lứa tuổi này chưa nên có. Ánh mắt cậu bình thản như một hồ nước lặng vậy, cả người như một cái cây mất hết sức sống, không phát triển cũng chẳng nở hoa.
“Mặc Mặc, đây là cô Từ.”
An Tử Mặc gật đầu, sau đó đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn cô giáo trẻ. Im lặng một lát rồi cậu vươn tay ra chào hỏi.
Cô giáo kia thấy vậy thì sửng sốt, sau đó nhanh chóng nắm lấy tay nhỏ lạnh băng của An Tử Mặc.
Bùi Dĩ Chu còn có việc, vì thế anh rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.
Bầu không khí yên lặng một lúc lâu. Cô Từ đang nghĩ xem nên đánh tan bầu không khí im lặng này như nào thì đột nhiên An Tử Mặc mở miệng: “Cô có thể dạy con mỉm cười không?”
“Hả?”
“Mỉm cười.” An Tử Mặc mím môi, sau đó đưa tấm ảnh cậu luôn giữ trong ngực cho cô giáo xem, “Giống như này.” Cậu chỉ vào cô gái trong ảnh.
Đó chính là An Tưởng.
Cô đứng dưới ánh nắng cười như hoa, rất dịu dàng.
Đột nhiên cô Từ nhớ tới lời dặn của người giúp việc trong Bùi gia. Cậu bé nhỏ tuổi này vì mẹ mình mới mất mà quyết tâm muốn chết. Cô yên lặng nhìn vào vết thương dưới cổ áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-me-than-dong/3505951/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.