“Anh còn nhìn thấy mẹ em hôn em nữa cơ.”
Ngón tay An Tử Mặc run run, nâng mí mắt lên, “Thật không?”
“Thật đó, mẹ em còn gọi em là bảo bối nữa!”
Lúc ấy, Thu Dương bị đau quá nên tỉnh lại mới thấy được An Tưởng gọi An Tử Mặc là bảo bối, còn hôn hôn khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc nữa. An Tưởng xinh đẹp lại dịu dàng, ánh sáng trong mắt cô làm Thu Dương cảm thấy cơ thể mình bớt đau hơn nên cậu mới không nhịn được nhìn lén một lúc lâu.
Trong ánh mắt của Thu Dương không giấu nổi sự ngưỡng mộ: “Hình như mẹ em về nấu cơm cho em ăn đấy! Mẹ em tốt với em thật, còn anh thì lâu lắm rồi chưa được thấy mẹ.”
An Tử Mặc hơi dừng lại, hỏi: “Thế mẹ cậu đâu?”
“Ông nội anh bảo là ba mẹ anh tới nơi khác làm việc kiếm tiền, còn nói với anh là lần sau mà anh phẫu thuật thành công thì ba mẹ anh sẽ tới đây với anh, không đi đâu nữa.”
Nhắc đến chuyện này, Thu Dương nở một nụ cười tươi như hoa, ánh sáng trong mắt càng chói hơi.
Lúc đang nói chuyện thì có một ông lão từ bên ngoài đi vào. Ông mặc rất giản dị, cũng có thể nói là khá keo kiệt trong việc mua quần áo cho mình. Ông rất gầy, nhưng vẻ mặt ông lại rất hiền từ.
“Ông ơi!” Thu Dương nhảy xuống giường, vui vẻ nhào tới.
“Ông mang cho cháu bánh bao này.” Ông của Thu Dương chậm chạp cởi túi của mình ra, sau đó đưa một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-me-than-dong/2154067/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.