Triệu Gia, Triệu Cơ trang viên. Bên trong một căn mật thất nhỏ, Triệu Cơ thả người ngâm trong một bồn nước tắm thuốc. Nàng trước khi đi xuống, lột ra toàn bộ những tấm da giả bao bọc bên ngoài, hiện ra khuôn mặt thật của mình. Bên trên một nửa trái khuôn mặt cùng với những dấu vết bên trên cơ thể nàng, nổi lên chi chít mụn nhọn cùng tràn lan vết sẹo khác nhau, phá hủy lấy làn da bên ngoài. Ngay sau khi nàng đi xuống bồn thuốc tắm, nước thuốc bên dưới dần dần đổi màu, từ mùi thuốc nồng nặc chuyển sang sền sệt, nước bên dưới cũng từ màu xanh chuyển sang màu đen. Triệu Cơ ngâm mình bên trong đấy, khuôn mặt kiên nhẫn hiện lên vẻ đau khổ, nhưng không rên đến một câu. Nàng đã quá quen thuộc với loại đau đớn này. " Tôn bà bà, khuôn mặt của ta, còn có thể trở về bình thường được nữa không?" Triệu Cơ hỏi. " Cơ nhi, vì ngươi bản thân mang trong mình Độc thuộc tính, để cho ngươi tương lai không bị nó ăn mòn, gia gia ngươi đã cho ngươi học loại công pháp Ngũ Độc Kỳ Kinh." Tôn bà bà phía sau lưng Triệu Cơ thở dài nói. " Môn công pháp này, đẩy toàn bộ Độc thuộc tính của ngươi ra ngoài cơ thể, giúp ngươi tương lai có thể hoàn toàn chưởng khống nó. Chỉ là vì bị đẩy ra bên ngoài, nên Độc từ tấn công lục phủ ngũ tạng ngươi, chuyển sang tấn công da thịt." " Phương pháp chỉ có ngươi hoàn toàn học môn công pháp này đến viên mãn, khống chế được Độc thuộc tính trong cơ thể, khiến nó không phản phệ lên bản thân. Hoặc là dùng linh dược để bù đắp." " Với số tài nguyên của Linh Dược học viện, số linh dược cần có giúp ngươi đã đủ, chỉ là vẫn thiếu hai loại chủ cần thiết. Là Ngọc Tuyết Linh Sâm và Dung Luyện Chi Tâm." Tôn bà bà lắc đầu giải thích. " Ngọc Tuyết Linh Sâm số lượng khan hiếm, khó khăn lắm ở Tiên Dược Đảo mới có một cây, lại bị biến mất trong trận chiến vừa rồi. Còn Dung Luyện Chi Tâm, cũng chỉ có trong Nạp Lan gia tộc ở phía Tây. Nhưng bọn hắn đối với Triệu Gia không thân thiện, điều này rất khó..." " Ta không muốn lưu giữ hình dạng xấu xí như vậy, phải che giấu khuôn mặt thật của mình đối với mọi người." Triệu Cơ buồn bã. " Điều đó chẳng phải tốt đối với ngươi sao? Ngươi hình dạng như vậy, Địch Hạo cũng sẽ không dám làm gì ngươi. Dù sao hai bên vốn không có tình cảm." Tôn bà bà an ủi. " Mặt ngoài thì công bố cho ta hơn một năm suy xét, nhưng kỳ thực trước đó lại đã sắp xếp sẵn cho ta một cái nam nhân mà ta còn chưa gặp bao giờ? Mua danh chuộc tiếng lừa gạt người ngoài cũng chỉ vậy mà thôi." Triệu Cơ cười lạnh. " Tất cả là vì Triệu Gia." Tôn bà bà kiên quyết nói. " Triệu Gia thương nghiệp tại phía Đông đại lục đã gặp đến bình cảnh, không thể nào tiếp tục kiếm tiền từ người tại đây nữa. Kiếm mãi kiếm mãi cũng chỉ là những người này thôi. Triệu Gia cần thêm máu mới..." " Nhưng là chỉ cần Triệu Gia đặt chân đến đại lục khác, chắc chắn sẽ bị các thế lực trên đại lục đấy ngăn cản. Không ai muốn người bên ngoài đến chia chén canh trên đất của mình. Liên minh với Linh Hoàng Tông là điều bắt buộc. Chính sách của Chưởng môn Linh Hoàng Tông muốn tấn công Phía Tây đại lục, bọn hắn chỉ thiếu mồi dẫn lửa." " Vì muốn làm cái mồi dẫn lửa ấy, Triệu Gia nguyện ý hi sinh ta?" Triệu Cơ thê lương. " Từ trước tới nay những gì ta làm cho Triệu Gia, cho Linh Dược học viện còn thiếu sao?" Tôn bà bà im lặng lại, trầm giọng:" Ta biết cảm xúc ngươi không ổn định. Khi ngươi bình tĩnh lại, ngươi sẽ hiểu đây là kết quả tốt nhất. Số mệnh ngay từ khi ngươi sinh ra đã được xác định, dù ngươi có làm thế nào cũng không thể thay đổi nó." Triệu Cơ nhìn thẳng vào Tôn bà bà. Triệu Gia là một mối liên kết lợi ích, Triệu Gia phát triển, thì Linh Dược học viện cũng phát triển, Tôn bà bà cũng không ngoại lệ. Lần trước khi Triệu Cơ gặp Địch Hạo, bị hắn tấn công, Tôn bà bà cũng không hề ra tay ngăn cản. Phải đến khi Địch Hạo ra tay quá mạnh, khiến nàng bị thương, Tôn bà bà mới nhúng tay vào, nhưng chỉ ngăn cản hắn chứ không dám làm thêm điều gì. Lúc đấy Triệu Cơ đã hiểu, nàng bây giờ không thể tin được một ai hết. Những người nàng cho là thân thiết, chưa chắc hoàn toàn toàn tâm toàn ý với nàng. Như không nhịn được ánh mắt của Triệu Cơ, Tôn bà bà xoay người rời đi. Thân hình biến mất khỏi mật thất. Nghe thấy tiếng vang cửa mật thất đóng lại, bên trong này, giờ chỉ còn mình Triệu Cơ và một tên thị nữ của nàng. Rào... Triệu Cơ đứng người lên, từng lớp da thịt bên ngoài đã chuyển sang đóng vẩy, nhưng Triệu Cơ biết đây chỉ là tạm thời. Đến khi vẩy bong ra, những chỗ đó sẽ lại tiếp tục bị tàn phá, cho đến khi nàng hoàn toàn chưởng khống môn công pháp này. Nhưng hoàn toàn đạt đến cảnh giới cao nhất của nó. Ít nhất phải là Hoá Thần Cảnh cường giả. Triệu Cơ không chờ được lâu đến vậy, nàng muốn càng sớm khôi phục dung mạo của mình. " Loại bỏ cái tên Địch Hạo đi, chuyển hắn thành Cao Lãng công tử. Thu thập hết cho ta mọi thứ liên quan đến hắn, không kể việc to nhỏ nào." Triệu Cơ ra lệnh. Thị nữ tiến đến choàng khăn lau người cho nàng con mắt hơi sáng lên, chợt chần chờ nói:" Tiểu thư, nhưng còn Địch Hạo công tử?" " Ta không quan tâm."" Phải." Thị nữ đáp lại. Soạt... Rào... Đột nhiên Triệu Cơ ra tay tập kích, nàng một tay tóm cổ thị nữ, ấn đầu nàng xuống bồn nước tắm. Cái bồn nước tắm này sau khi ngâm một hồi lâu, đã trở thành một bồn độc dược, thị nữ bị ấn đầu xuống, da thịt khuôn mặt bị bong tróc, sợ hãi giãy dụa. Ọc... Ọc... Nhưng Triệu Cơ giữ rất chặt, nàng chỉ lạnh lùng nhìn thị nữ trên tay mình, khuôn mặt không có cảm tình. Đến một lúc sau, độc ngấm sâu vào trong cơ thể, thị nữ không chịu nổi mà chết. Không biết chết vì sặc nước, hay chết vì bị độc tố. " Ta biết ngươi là người của phụ thân ta cài vào. Nên ta không phải đang nói với ngươi." Triệu Cơ lẩm bẩm. " Đi làm đi." Bên trong bóng tối, một thị nữ ẩn thân từ rất lâu chỉ loáng xuất hiện qua rồi biến mất. Tai mắt người Triệu Gia cài vào xung quanh nàng có rất nhiều, vậy nên Triệu Cơ phải có sự chuẩn bị từ rất lâu. " Ta vì Triệu Gia đã ném bỏ rất nhiều thứ rồi. Nhưng việc hạnh phúc của đời mình, không thể ném bỏ nốt được." Triệu Cơ ngẩn người lẩm bẩm. ... Dược Hoa Vực. Vọng Hương Lâu. " Tham kiến Bạch Vô Thường đại nhân." Đám người Cao Lãng hành lễ. " Vô lão, mọi người đâu hết rồi? Sao xung quanh đây lại vắng vẻ thế này?" Cao Lãng hỏi. Như khi bình thường không có ai, Cao Lãng vẫn quen thuộc gọi Bạch Vô Thường là Vô lão hơn. " Địa Cung tại Dược Hoa Vực trong thời gian này phải cắt giảm nhân lực, phần lớn người đều đã rời đi sang các khu vực khác. Các ngươi thời gian này cũng phải sớm mà rời đi, không thì đi bế quan khoảng một, hai năm cũng được." Vô lão cười nói. " Là có chuyện gì xảy ra sao?" Vân Hi ngạc nhiên hỏi. " Còn không phải là vì người Thiên Cung chết trên Tiên Dược Đảo. Cường giả Thiên Cung sắp kéo quân về đây rồi, người Địa Cung lặn càng xa càng tốt. Chúng ta không sợ bọn hắn, nhưng cũng không muốn giao chiến vô ích." Vô lão đáp lại. " Ngay cả Đầu Trâu, Mặt Ngựa đại nhân cũng đã rời đi rồi sao?" Cao Lãng hỏi. " Bọn hắn là chủ mưu, đã sớm rời khỏi Dược Hoa Vực rồi, bây giờ cũng không biết đã đi đâu." Vô lão lắc đầu cười. " Thế còn Diêm La Vương đại nhân thì sao?" Cao Lãng tiếp tục hỏi. " Hắn đi gặp vài người quen cũ, hiện tại không có ở đây, bây giờ ta tạm thời tiếp quản nơi này, có việc gì quan trọng thì nói với ta. Các ngươi cũng sớm rời đi đi..." Vô lão xua đuổi. A Lôi gương mặt có chút mờ mịt, quay đầu sang đám người Cao Lãng hỏi: " Chúng ta đi đâu bây giờ, quay về Triệu Gia sao?" " A Lôi và Mao Sơn quay về Triệu Gia trước giúp ta chỉnh lý lại Dong binh công hội, thời gian này mẫn cảm, đừng vội vàng gây sự chú ý." Cao Lãng cúi đầu suy nghĩ nói. " Vậy còn ta?" Vân Hi hỏi. " Ngươi đi với ta một chuyến về Minh Châu Thành, giúp ta đưa người đến Dược Hoa Vực, chúng ta ở đây thiếu rất nhiều nhân lực. Mà dùng người gần đây rất dễ bị thế lực khác cài vào, ta không an tâm." Cao Lãng nói. " Ta sau đó cần phải quay về gia tộc, giải quyết chút chuyện riêng, vừa lúc tiêu hoá đám tài nguyên trên người." " Nói mới nhớ, Tiên Dược Đảo quả thật là thiên đường, nơi đấy bị hủy đi ta đúng là có chút tiếc." Vân Hi chậc chậc cảm khái. Ngay cả A Lôi gương mặt cũng hiện lên nụ cười, thu hoạch của hắn trên đảo cũng rất khả quan. Chỉ có Mao Sơn chậm chân hơn bọn hắn nên thu hoạch ít đi rất nhiều. Sau khi giải cứu đám người ra cũng một đường thu hoạch linh dược, chỉ là niên hạn không mấy khả quan. " Linh dược các ngươi hái được tốt nhất không nên đem bán tại xung quanh Dược Hoa Vực mà đem ra bên ngoài bán. Nếu không sẽ khiến nhiều người nghi ngờ." Vô lão nhắc nhở. " Phải. Vô lão, tạm biệt." Đám người Cao Lãng gật đầu đáp ứng, sau đó kéo nhau rời đi, từng người đi làm việc của mình. Cao Lãng và Vân Hi sau đó cũng liền bí mật thuê yêu thú rời đi trong ngày. Bọn hắn không đi bằng Trận pháp để tránh người chú ý, mà di chuyển bằng đường bộ, một đường kéo nhau rời đi Dược Hoa Vực. Đêm tối, Vọng Hương Lâu. Bên trên tầng năm, thân hình Diêm La Vương từ từ xuất hiện, khí thế cuồng loạn, hô hấp trập trùng, hiển nhiên vừa trải qua một trận đại chiến. Hắn vừa xuất hiện không lâu, Vô lão liền đi vào trong phòng, cung kính đứng chờ một bên. " Tình cảnh Đầu Trâu có chút nguy hiểm." Diêm La Vương đem về tin tức không mấy khả quan. " Dấu ấn trên người hắn liên quan đến sinh mạng người thi pháp, ta không giải được. Thiên Cung lần này xuất động hai người Ông Phúc và Ông Lộc dẫn đầu, cùng tiến đến truy sát bọn hắn." " Có tới hai cường giả Hoá Thần Cảnh truy sát, đây chẳng phải không còn đường sống sao?" Vô lão nhíu mày nói. " Ta biết." Diêm La Vương trầm giọng:" Chính vì vậy ta mới xuất thủ với hai bọn hắn. Tuy đánh không lại, nhưng ít nhất cũng đã lập giao kèo. Nếu có Hoá Thần Cảnh ra tay truy sát, vậy Địa Cung cũng sẽ không chịu để yên, cùng lắm hai bên kéo toàn quân ra khai chiến một thể." " Sau cùng cũng đã lập giao ước. Hoá Thần Cảnh không thể ra tay, chỉ có Nguyên Anh Cảnh trở xuống truy sát. Tuy vậy Thiên Cung cũng đã phái ra Tứ Thiên Vương, Đầu Trâu và Mặt Ngựa phải tự dựa vào bản thân mình rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]