Chương trước
Chương sau
Nhìn lấy thần sắc kinh ngạc của đám người bên dưới, Thái Bá Du nhẹ giọng cho ra kết quả:
" Mỗi món ăn mà Tô Vũ làm ra, có thể tương đương với một viên đan dược đỉnh cấp Lục giai."
" Tô Vũ lão sư, nếu bây giờ cho ngươi làm lại, ngươi vẫn có thể luyện chế được như thế này sao?" Thái Bá Du hỏi.
" Chỉ cần nguyên liệu đầy đủ, ta có thể luyện chế bao nhiêu cũng được." Tô Vũ tự tin nói.
Thái Bá Du hơi thở hơi nặng nề, kết hợp dược thuốc vào món ăn với nhau, đây có thể là điều mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
Hành động này của Tô Vũ, thậm chí tương lai có thể ảnh hưởng đến cách cục của thế giới này.
Đồng thời địa vị của Trù sư sau này, cũng sẽ cao hơn một bậc. Chỉ cần hắn biết kết hợp nấu ăn và luyện dược giống Tô Vũ.
Lộc Hàm vẻ mặt thất lạc, tuy được tăng tuổi thọ, nhưng hắn cũng không lấy gì làm vui vẻ.
Ngay cả Triệu Cao, sau khi khoe tu vi của mình, gương mặt cũng lại chuyển sang âm trầm.
Xem ra lần này hắn chỉ có thể chịu thiệt ngầm, căn bản không thể động được vào Tô Vũ.
Người chết thì đã chết, không có nhân chứng vật chứng, hắn nói ra liệu ai có thể tin hắn được chứ?
Bên dưới sân thi đấu, Cao Lãng trong lòng không quan tâm đến bên ngoài, vì hiện tại hắn đang giao tiếp với Tử Văn.
Tinh.
Xác định bên trong cơ thể ký chủ bị trúng độc, cần tiêu hao điểm năng lượng để loại bỏ độc tố.
Điểm năng lượng tiêu hao, 500 điểm.
Có/ Không.
" Ta bị trúng độc?" Cao Lãng ngạc nhiên nói:" Sao ta không có cảm giác gì hết?"
" Độc này không lập tức ảnh hưởng đến cơ thể ngươi mà từ từ xâm nhập vào tim, phải vài giờ sau mới phát tác. Người trúng độc sẽ lập tức bị vỡ tim mà chết." Tử Văn giải thích.
" Ngươi còn không nhanh quyết định, đợi độc tố xâm nhập vào sâu hơn, lúc đấy điểm năng lượng tốn càng nhiều."
Tử Văn vừa dứt lời, Cao Lãng nhanh chóng ấn vào dòng chữ có.
Trong thoáng chốc, điểm năng lượng của hắn sụt giảm, còn lại 2879 điểm.
Cao Lãng kiểm tra cơ thể cảm thấy bản thân không có gì thay đổi, tuy nhiên hắn cũng biết Tử Văn không có lý do gì để lừa lấy điểm năng lượng của hắn cả.
Vậy nên chỉ có thể kết luận độc tố này vô cùng đáng sợ, giết người trong âm thầm khiến người ta không có cảm giác gì hết.
" Ta bị trúng độc khi nào?" Cao Lãng hỏi.
" Khi ngươi ăn lấy món ăn trước mặt." Tử Văn đáp lại.
Cao Lãng trong lòng trầm xuống, chỉ từ một câu nói, hắn ngay lập tức biết được người hạ độc hắn là ai.
Xem ra bản thân Cao Lãng còn chưa vội vàng, thì Tô Vũ đã tìm lấy mọi cách để giết hắn rồi.
Đến bây giờ Cao Lãng có mở miệng tố cáo Tô Vũ thì cũng là vô ích, sẽ chẳng có ai tin lời hắn cả.
Huống chi độc tố bên trong cơ thể đã bị Tử Văn hoá giải, Cao Lãng bây giờ dù có tố cáo, cũng là hành động không có bằng chứng.
Nhìn lấy ba người kia khách sáo cảm tạ Tô Vũ một phen, Cao Lãng cũng liền tiến đến cảm tạ hắn.
Tô Vũ khách khí đáp lại, đến lúc nói chuyện với Cao Lãng, đợi Cao Lãng quay về sau, bên trong ánh mắt ẩn chứa nụ cười lạnh lẽo.
Đợi đến khi Cao Lãng quay về, trúng độc mà chết. Dù mọi người có biết hắn chết vì trúng độc, cũng sẽ không ai nghĩ đến Tô Vũ.
Vì ngoại trừ Cao Lãng ăn lấy món ăn của hắn ra, còn có tới ba người nữa cùng ăn trong ánh mắt của rất nhiều người.
Những người đang ở đây, chính là những người làm chứng cho hắn.
Mọi chuyện tiếp theo sau đó, Tô Vũ được rất nhiều người truy cầu, mọi người đều vô cùng khách khí đối với hắn.
Cao Lãng bản thân biết mình ở lại cũng chẳng có tác dụng gì, nên sau khi chào hỏi Triệu Cao xong, liền xin phép rời đi.
Triệu Cao đối với Cao Lãng trong lòng quả thật có ác ý. Hắn đối với Cao Lãng và Tô Vũ ác cảm như nhau, vì đây là hai kẻ này xung đột với nhau, mà sau nhà của hắn bị san thành bình địa.
Chỉ là không muốn chuyện này trở thành trò cười, Triệu Cao cũng đành phải nuốt cái thiệt ngầm này vào trong miệng.
Phía sau Triệu Cao, Triệu Hoàn vẻ mặt trầm tĩnh giữ im lặng, một lúc sau Lãnh Mộc tiến đến khẽ nói với hắn:" Công tử, phía sau nhà Đại công tử bị phong tỏa, ta không đi vào được."
" Biết." Triệu Hoàn thầm nói.
Sau khi Cao Lãng đi ra, sắc mặt Triệu Cao liền thay đổi. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Tên Cao Lãng và Đại huynh ta hai bên có mối quan hệ nào sao?
Triệu Hoàn bán tín bán nghi âm trầm suy nghĩ.
Bữa tiệc diễn ra thêm một thời gian nữa rồi cuối cùng cũng kết thúc, từng người vui vẻ rời đi buổi tiệc. Duy chỉ có Triệu Cao là chủ nhà, nhưng tâm trạng lại không vui vẻ ra làm sao.
. . .
Lạch cạch.
Trên con phố tĩnh mịch màn đêm, đèn đường hai bên giăng lấy chiếc lồng lấp loé ánh lửa bay theo gió. Ánh sáng của nó phản chiếu, chỉ vừa đủ soi sáng lấy một góc nhỏ của con đường.
Chiếc xe ngựa của Triệu Cơ yên tĩnh đi qua con đường này.
Trời đã tối muộn, phần lớn người chìm trong giấc ngủ. Chỉ còn vài chiếc xe ngựa rời đi trong đêm mà thôi.
Vốn đang đi một đoạn, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
" Tiểu thư." Phu xe khẽ run sợ nói.
Phía trước đoạn đường, đứng đấy hai bóng người lớn nhỏ khác nhau, trùm kín áo choàng màu đen, trên mặt là chiếc mặt nạ Đại Quỷ, toát ra khí thế âm u đáng sợ.
Chiếc rèm xe được vén lên, Triệu Cơ cùng hai tiểu nha hoàn của mình đi ra bên ngoài, nhìn thấy hai người phía trước, nàng khuôn mặt thản nhiên.
" Hai vị, mời nhường đường."
Triệu Cơ khẽ nói.
Vụt. . .
Hai tên Địa Cung không nói chuyện, bọn hắn hai tay vận chuyển linh khí, từng làn khói đen theo sát bàn tay bọn hắn từ từ bay lên cao, sau đó như có linh tính lao thẳng đến phía Triệu Cơ.
" Tiểu thư cẩn thận."
Nha hoàn cùng với phu xe kinh hô.
Nhìn thấy bốn làn khói đen từ hai đôi bàn tay bọn hắn phóng ra, Triệu Cơ đứng yên tại chỗ, bên trong con mắt, ẩn chứa vẻ lạnh nhạt.
Ầm. . .
Bên trên không trung bộc phát một cỗ khí thế kinh khủng. Thái Bá Du vốn từ bên trên bầu trời cấp tốc lao xuống, xuất hiện phía trước mặt Triệu Cơ, một bàn tay nhẹ hất ra, đánh cả bốn làn khói đen tan rã trước mặt.
Nhưng nguy hiểm còn ở phía sau.
Hai tên Địa Cung cùng với đòn đánh ban nãy chỉ là gây sự chú ý, khiến Thái Bá Du xuất hiện mà thôi.
Hắn vừa mới đưa cánh tay ra, còn chưa đánh tan bốn làn khói trước mặt, phía sau chiếc xe ngựa, vốn đã âm thầm rình mò từ lâu, một mũi thương giống như u linh đâm về phía sau lưng Triệu Cơ.
Thái Bá Du giật mình, hắn phát hiện có người tấn công từ phía sau, nhưng đối phương chọn thời gian quá chuẩn xác.
Vì tưởng có hai người trước mặt nên hắn không ra tay toàn lực, chỉ vừa đủ để đánh tan bốn làn khói trước mặt, bây giờ muốn tăng lên linh khí, nhanh chóng phá tan bốn làn khói, quay lại đỡ lấy mũi thương cũng đã không kịp.
Mũi thương này, chỉ có thể dựa vào mình Triệu Cơ chống đỡ.
Triệu Cơ hai tay trở nên vô cùng mềm dẻo, nàng cơ thể trơn trượt như rắn, uốn lượn sang một bên, vừa kịp lúc né tránh được một thương đâm về mình.
Đồng thời trên tay xuất hiện một dải lụa mỏng, đánh thẳng vào bên trong bóng tối.
Ầm. . .
Một tiếng động khẽ vang lên, xuất hiện lấy thân ảnh của người cầm thương, đối phương thấy một kích không thành công, lập tức quay đầu rút lui.
Trước mặt Thái Bá Du hai tên Địa Cung sau khi đánh ra một đòn, cũng chia làm hai hướng bỏ chạy.
" Đánh người xong muốn đi, dễ thế sao?" Thái Bá Du tức giận quát lên.
Trong lòng hắn cảm thấy thầm may mắn, mũi thương vừa này của đối phương tấn công đúng vào góc chết, lại thêm một thương này uy lực không khác gì Linh Đan Cảnh tứ trọng, nếu không phải Triệu Cơ phản ứng kịp, dính một thương này, dù có giáp bảo hộ trong người cũng phải bị trọng thương.
Mắt thấy đối phương đánh xong chạy, giống như cố tình trêu đùa hắn vậy. Thái Bá Du sao có thể bỏ qua.
Ầm. . .
Bàn tay hắn xuất hiện một ngọn lửa rừng rực, đối với người vừa ra thương đánh ra một chưởng.
Đối phương chạy rất nhanh, ngay khi rút lui cơ thể lập tức xuất hiện làn khói đen ban trùm hắn lại, ẩn mình vào trong bóng tối.
Thái Bá Du tuy cách không đánh ra một chưởng, hắn tuy cảm thấy đánh trúng đối phương. Nhưng nhìn thấy xung quanh không có gì kỳ lạ xảy ra, xem ra đối phương đã sớm chạy mất.
" Gia gia, ngài không cần phải đuổi theo, ta biết bọn hắn là ai." Triệu Cơ khẽ nói.
" Người Địa Cung xưa nay hành tung quỷ dị, lại thêm tính cách điên cuồng. Tiểu Cơ, ngươi sao lại đi dính líu với bọn hắn?" Thái Bá Du nhíu mày hỏi.
Vốn Triệu Cơ trong bừa tiệc lén bảo hắn tối này nàng sẽ bị ám sát, nhờ hắn lén đi theo nàng một đoạn.
Thái Bá Du còn nghĩ chỉ là ám sát bình thường, lại thêm thấy Triệu Cơ khi về không có ai bảo vệ, mới gật đầu đồng ý.
Hắn đúng là không nghĩ tới người ám sát nàng lại là người Địa Cung.
Địa Cung thế lực này, chính làm Thái Bá Du vô cùng kiêng kỵ.
" Còn nữa, Tôn bà bà sao không đi cùng với ngươi. Ngươi một nữ hài tử biết đêm nay sẽ về muộn lại không có hộ vệ đi theo, là cố tình muốn có kẻ ám sát ngươi sao?" Thái Bá Du tức giận chất vấn.
" Được rồi, gia gia. . . Ta biết lỗi rồi, chẳng phải còn có ngài đi theo bảo vệ ta hay sao?" Triệu Cơ bám lấy tay hắn, làm nũng nói.
Nhìn thấy Thái Bá Du còn định nói thêm, Triệu Cơ gấp nói:
" Gia gia, chuyện này ta sẽ không nói cho ngài đâu, ngài có hỏi cũng vô dụng."
Thái Bá Du gương mặt cứng lại, chợt khẽ thở ra một hơi.
Triệu Cơ tính cách đôi khi rất cứng đầu, nếu nàng đã kiên quyết nói như vậy. Thái Bá Du dù có tra hỏi cũng không thể biết làm gì hơn.
" Ta chỉ muốn cho ngươi biết, phải biết phân tấc làm việc, đừng có lún quá sâu." Thái Bá Du nói.
" Biết, gia gia. . ."
Triệu Cơ cười đáp lại.
Vì không an lòng nàng, suốt đoạn đường còn lại, Thái Bá Du là một đường đi theo xe ngựa Triệu Cơ. Phải đến khi Triệu Cơ về trang viên của nàng, Tôn bà bà ra đón, Thái Bá Du mới an tâm rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.