Chương trước
Chương sau
Việc Trần Dần xuất hiện ra tay với đám người Linh Hoàng Tông, giúp Cao Lãng trong lòng thở ra một hơi.
Trần Dần trên người mặc lấy trang phục đồ án âm dương của Bát Quái Môn, tay áo rộng thùng thình, trên bàn tay trái của hắn để ngửa ra, lơ lửng vài viên quân cờ đen trắng bay vòng tròn bên trên đó.
" Thế nhưng chính là thiếu tông chủ của Bát Quái Môn?" Cúc Vịnh trầm giọng hỏi.
Vẻ mặt hắn đối với Trần Dần, tràn đầy kiêng kỵ.
Kiêng kỵ không phải ở địa vị của hắn, mà ở khí thế trên người hắn phát ra.
Linh Đan Cảnh cửu trọng, một kẻ như vậy, Linh Hoàng Tông bọn hắn còn đánh kiểu gì?
" Thiếu tông chủ thì hơi quá, nhưng sư phụ ta đúng là Tông chủ của Bát Quái Môn." Trần Dần cười nói.
" Tông chủ ra lệnh cho ta đi theo Cao Lãng công tử, bảo ta không được can thiệp chỉ đi theo dõi mà không làm gì hết. Tuy nhiên ta lại nghĩ, lần đầu gặp mặt hai bên còn chưa quen biết, vậy nên ra tay giúp hắn vẫn chưa tính là trái lời sư phụ." Trần Dần bình tĩnh nói ra.
Cao Lãng khoé miệng mỉm cười, Trần Dần nói như vậy, là đang cố tình cãi cối a.
Kỳ thực Trần Dần không ra tay, mới là hợp tình hợp lý với mệnh lệnh sư phụ hắn. Thế nhưng với Cao Lãng, hắn chắc chắn sẽ không đồng ý một kẻ đi sau theo dõi mình mà không được tác dụng gì hết.
Trần Dần cũng là biết như vậy, nên hắn mới xuất thủ. Dù cho lần xuất thủ này Cao Lãng không có cần, thì vẫn là được Trần Dần giúp đỡ một cái.
Như vậy sau này hắn đi theo sau Cao Lãng, dù cho chỉ có ăn với ngủ, Cao Lãng cũng không có lý do để ngay lập tức đuổi hắn đi.
" Sư huynh, làm sao bây giờ? Hay là chúng ta tạm thời rút về trước, rồi hẵng tính sau?" Phía sau Cúc Vịnh, Ngạo Thiên cẩn thận tiến đến thì thầm vào tai hắn.
Thật sau khi Trần Dần xuất hiện, Ngạo Thiên đã muốn chạy sớm đi rồi, dù cho cả năm bọn hắn phối hợp xuất thủ, cũng không phải đối thủ của người ta.
Huống chi là bọn hắn còn đang nằm trong trận pháp của Trần Dần gây ra.
Ngạo Thiên hắn, vẫn luôn là tự mình biết mình.
Cúc Vịnh gương mặt buồn bực liếc nhìn lấy Ngạo Thiên, sau đó lại âm trầm nhìn sang Trần Dần.
Hắn quả thực cũng muốn rút lui, nhưng là thân phận đệ tử Linh Hoàng Tông, một trong Tam tông lại không cho phép.
Nếu chưa đánh đã lui quân, thì mặt mũi Linh Hoàng Tông bị hắn làm cho mất hết.
" Sư huynh, đừng sĩ diện nữa. Chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi. Ngươi bây giờ lao lên xuất thủ đánh người ta, bị thê thảm đánh bại, mới là khiến cho Linh Hoàng Tông mất mặt."
Ngạo Thiên gấp nói, gương mặt vội vã.
Cúc Vịnh gương mặt tối sầm lại, tên Ngạo Thiên này vì muốn bỏ chạy, hắn là cái gì cũng dám nói a.
Giữa lúc đám người Linh Hoàng Tông còn làm ra phân vân, bên ngoài cũng lập tức xuất hiện thêm một bóng người nữa, đó là một bà lão búi tóc màu trắng, mặc lấy trang phục đỏ sậm bước ra.
Khí thế trên người bà lão ấy, là Nguyên Anh Cảnh nhị trọng.
" Cao Lãng công tử, phụng mệnh lệnh của tiểu thư, ta đến giúp đỡ ngươi giải quyết chút khó khăn." Bà lão ung dung nói.
Đến lúc này thì đám người Linh Hoàng Tông không cần quan tâm đến mặt mũi gì nữa, Cúc Vịnh hô lớn:
" Trần Dần công tử, xin hỏi điều ngươi vừa nói có phải sự thật?"
" Tất nhiên là thật rồi, lần sau các ngươi giao thủ, ta sẽ không nhúng tay." Trần Dần cười nói, giải toả bàn cờ trận pháp vị trí Cao Lãng.
Vừa nãy hắn xuất thủ đánh đám người Linh Hoàng Tông, cũng là nương tay không gây tổn hại đến ai cả.
Dù sao đối với Linh Hoàng Tông con quái vật khổng lồ như vậy, Trần Dần cũng là có kiêng kỵ.
Việc đám người Linh Hoàng Tông bình an rời đi, hay là bọn hắn bị mang thương tích trên người rời đi, hậu quả về sau đó, cũng sẽ là hoàn toàn khác nhau.
" Vậy tốt. Lần này chúng ta sẽ tạm tha cho Cao Lãng một mạng, lần sau sẽ còn quay lại. Đi."
Cúc Vịnh trầm giọng nói một tiếng, liền dẫn người rời đi.
" Phù." Nhìn đám người Linh Hoàng Tông rời đi, mà Mao Sơn mới an ổn thở ra một hơi, nở nụ cười nhẹ nhõm.
Cao Lãng tầm mắt chú ý đến bà lão vừa xuất hiện, hắn bộc lộ vẻ chán ghét, nhưng lại che giấu rất nhanh.
" Trần Dần huynh, tại hạ xin đa tạ." Cao Lãng chắp tay nói.
" Không cần khách sáo, tiếp theo phải nhờ Cao Lãng công tử sắp xếp một chỗ ở rồi, còn xin công tử chớ phiền." Trần Dần đáp lễ lại.
Hắn cũng không vì thực lực cao hơn Cao Lãng mà tỏ ra kiêu ngạo, thái độ rất bình thản. Không quá thân thiện, nhưng cũng không xa cách.
" Ha ha, là Trần Dần huynh nói quá lời, ta vui mừng còn không kịp, sao có thể phiền được?" Cao Lãng cười đáp lời.
" Vậy là tốt rồi." Trần Dần gật nhẹ đầu, ánh mắt hơi lơ đễnh.
Cao Lãng cũng không vì thế mà quan tâm, hắn quay sang bà lão phía bên kia.
" Tại hạ xin đa tạ tiền bối, làm phiền tiền bối thay ta cảm tạ Triệu Cơ tiểu thư." Cao Lãng cười nói.
Bà lão không đáp lại, chỉ nhẹ gật đầu coi như đã nghe rõ.
" Xin giúp tại hạ chuyển lời tới Triệu Cơ tiểu thư, tại hạ đối với vị đồng bạn hợp tác này, mà cảm thấy rất thất vọng." Cao Lãng cười nói.
Bà lão ánh mắt chuyển sang sắc bén, bà nhìn chằm chằm vào Cao Lãng, nhưng lại chỉ nhìn thấy Cao Lãng vẻ mặt tươi cười, không hề bộc lộ ý gì khác, liền thu hồi lại tầm mắt, lạnh nhạt nói:
" Câu nói này, ta nhất định sẽ chuyển lại cho tiểu thư."
Cao Lãng gương mặt tươi cười, hắn nhẹ chắp tay hành lễ, liền kéo Mao Sơn và Triệu Vân rời đi.
Không phải tự nhiên mà Cao Lãng lại cố tình nói như vậy, hắn là vì thái độ của Triệu Cơ mà làm ra tức giận.
Hắn không tin một người cảnh giới Nguyên Anh Cảnh nhị trọng như kia lại có thể xuất hiện sau một tên Linh Đan Cảnh cửu trọng.
Chắc hẳn là bà lão đó đã xuất hiện từ lâu nhưng lại không hề có ý định giúp đỡ Cao Lãng, mà phải chờ hắn bị hành hạ đến phút cuối cùng, mới chịu xuất thủ ra tay.
Giống như lần trước Triệu Cơ xuất thủ cứu hắn đánh đuổi Cơ Vương bên trong bí cảnh vậy.
Tuy Cao Lãng không biết hành động tiểu xảo này là do Triệu Cơ sai khiến hay bà lão tự ý hành động, nhưng chính là Cao Lãng rất ghét thái độ như vậy.
Một lần hắn còn có thể không quan tâm, nhưng nếu lần sau còn tiếp diễn, hắn đúng là không chịu được như vậy.
Mặc dù thân phận lần trước và lần này của Cao Lãng là hoàn toàn khác nhau, Triệu Cơ cũng không hề biết điều đó.
Lần trước Cao Lãng bị hành hạ là không có người ngoài, hắn lại thân phận bên trong bóng tối, nên dù có làm sao cũng không sợ bị ảnh hưởng.
Nhưng hiện tại thân phận hắn đang là nghĩa tử của Nhị trưởng lão Triệu Gia, chỉ cần hắn bị làm sao, danh tiếng của hắn chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Điều đó đồng nghĩa với việc Cao Lãng rất khó dựa vào danh tiếng để kéo người.
Triệu Cơ là đánh một bàn tính muốn Cao Lãng phải dựa dẫm vào nàng.
Hừ. Suy tính thật hay đâu?
" Công tử, người chết quá nhiều, xe ngựa dính máu." Mao Sơn nói.
Dù sao xe ngựa cũng là để lại bên ngoài cổng, đám người xung quanh lại chết nhiều như vậy, máu tươi bọn hắn đã sớm dính hết lên xe ngựa.
" Cách đây khoảng hai trăm mét về hướng tây, có một trại chăn nuôi ngựa." Triệu Vân nói.
Cao Lãng cũng không cần làm ra suy nghĩ, lập tức nói luôn:" Bỏ xe, đi mua ngựa về."
Sau đó lại nhìn xuống Triệu Vân cười hỏi:" Ngươi biết cưỡi ngựa sao?"
" Ta không biết."
" Không sao, không biết có thể từ từ học. Còn bây giờ thì đi chung một con với Mao Sơn."
Đám người vừa cười vừa nói, bỏ qua đống thi thể bên đấy, một đường về hướng tây.
Trần Dần đứng nhìn bóng lưng Cao Lãng mà im lặng thở dài một hơi, khẽ vỗ tay hai tiếng.
Một bóng người từ bên trong bóng tối lập tức hiện ra, mặc lấy trang phục Bát Quái Môn.
" Sư huynh gọi ta?"
" Giúp ta xử lý đống thi thể." Trần Dần bình tĩnh nói, khẽ hành lễ với bà lão, liền di chuyển chạy theo hướng đi của Cao Lãng.
Tên sư đệ im lặng lấy, hắn theo bản năng nhìn về phía bà lão.
Bà lão không nói hai lời, lập tức quay người rời đi.
" . . ."
Hơn một trăm cái thi thể nằm la liệt như thế này, hắn làm sao mới có thể xử lý hết a. . .
Thế nhưng bỏ cũng không thể bỏ được, không xử lý sẽ gây ảnh hưởng đến những người xung quanh, tên sư đệ hắn sẽ bị trách phạt.
Không còn cách nào khác, tên sư đệ Bát Quái Môn chỉ có thể cắn răng đi xử lý đống thi thể.
. . .
Bà lão sau khi rời đi không lâu, đã xuất hiện tại một toà quán ăn gần đó, Triệu Cơ chính là đang ngồi trên bàn thưởng thức món ăn.
" Tôn bà bà, người về rồi." Triệu Cơ mỉm cười nói.
" Tiểu thư." Tôn bà bà cười nói.
" Mọi chuyện diễn ra như thế nào?" Triệu Cơ hỏi.
" Không được như ý muốn. Bị Trần Dần của Bát Quái Môn phá hỏng." Tôn bà bà lạnh nhạt nói.
Triệu Cơ buông ra đôi đũa, nàng ánh mắt liền chuyển sang nghiêm túc, nhìn thẳng vào Tôn bà bà, chờ nàng nói hết ra mọi chuyện.
Tôn bà bà cũng không hề chần chừ, liền kể hết mọi đầu đuôi câu chuyện ra, cũng không giấu một từ.
" Xem ra lần này, chúng ta phải đánh giá lại một lượt đối với Cao Lãng công tử rồi." Triệu Cơ cười nói.
" Một kẻ kiêu ngạo." Tôn bà bà làm ra đánh giá.
Triệu Cơ trên tay cầm lấy một tờ danh sách thông báo truy nã của Linh Hoàng Tông, nàng nhẹ nhàng vo nó lại, trên tay xuất hiện một mồi lửa thiêu đốt nó.
" Ta vốn nghĩ báo tin tức Cao Lãng ở đây cho Linh Hoàng Tông, là bọn hắn có thể làm được việc, ai ngờ bọn hắn cũng quá phế vật rồi." Triệu Cơ nhìn ngọn lửa trên bàn tay mình, nàng lẩm bẩm.
" Đã Linh Hoàng Tông không làm được việc, lại có Bát Quái Môn nhúng tay vào, vậy giờ chúng ta phải làm gì?" Tôn bà bà hỏi.
" Còn làm gì nữa, tất nhiên là đi đến nhà Nhị trưởng lão, tìm Cao Lãng công tử bồi tội a." Triệu Cơ cười nói, cánh tay khẽ ra hiệu cho thị nữ phía sau.
" Đi chuẩn bị xe ngựa."
" Dạ." Thị nữ đáp lại.
" Bát Quái Môn vốn không quan tâm vào việc tranh đấu bên trong Triệu Gia hiện tại lại cho người nhúng tay vào, thật là một việc khiến nhiều người phải đắn đo suy nghĩ đâu?" Triệu Cơ cười tà nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.