Chương trước
Chương sau
Cầm lấy cây Bút Phán Quan vào trong tay, Cao Lãng cơ thể có cảm giác no bạo, lượng linh khí và huyết khí mà hai tên Linh Đan Cảnh này đem lại cho hắn, còn nhiều hơn cả đám Linh Hải Cảnh kia.
Cao Lãng hiện tại cơ thể cũng dần có cảm giác mất khống chế, hắn chỉ đang theo bản năng giết chóc vui vẻ của mình.
Chính là cái cảm giác tìm niềm vui thú trong đống huyết tinh này, không gian xung quanh hắn, trộn lẫn một màu đỏ thẫm của máu tươi.
Thời gian cứ dần chậm chạm trôi đi, đám người còn sống xung quanh hắn, ngày một ít dần, ít dần.
Tất cả đều nằm la liệt dưới vũng máu, tạo nên một cảm giác im lìm giữa mùi máu tươi nồng nặc còn đang bốc lên này.
" Ngươi không được lại đây, ngươi dám động là ta giết hắn."
Một tên Linh Đan Cảnh nhị trọng duy nhất còn sống sót hoảng sợ kêu lên.
Tay phải hắn cầm lên cây trường kiếm, tay trái tóm chặt cơ thể nhỏ yếu của Triệu Vân, cầm lên thanh trường kiếm dí vào cổ đứa nhỏ.
Một bên Mao Sơn ôm lấy vết kiếm trên vai trái mà lộ vẻ mặt khó coi. Máu tươi trên người hắn chảy ra thấm đẫm vai áo.
Trong lúc hoảng hốt, tên đó đã lao về phía Mao Sơn, cho hắn một kiếm rồi tóm lấy Triệu Vân làm con tin cứu mạng.
Mao Sơn thực lực mới chỉ Linh Hải Cảnh thất trọng, sao có thể đấu lại tên Linh Đan Cảnh nhị trọng hắn chứ?
Chỉ một kiếm đã bị đánh bay, còn bị dính vết thương trên vai trái nữa.
Cao Lãng bình tĩnh đứng tại chỗ, nhìn vào tên nam tử còn sống sót duy nhất, sau đó lại nhìn vào Triệu Vân bên dưới.
Ánh mắy của Triệu Vân, rất bình thản, hắn không có tỏ vẻ gì là sợ hãi, bình tĩnh nhìn lấy Cao Lãng, không than khóc, không kêu gào, chỉ im lặng mà nhìn lấy.
Dù cho cơ thể bị tên Linh Đan Cảnh kia ôm vào người mà siết chặt, đôi lông mày cũng không thèm nhíu một cái, dường như không biết đau đớn là gì.
Khẽ thu hồi ánh mắt, Cao Lãng nói:
" Ngươi đi đi, để đứa trẻ lại, ta không giết ngươi."
" Ta không tin, ta phải đưa hắn theo cùng. Chỉ cần thả hắn ra, ngươi chắc chắn sẽ giết ta." Tên nam tử tức giận quát.
Cao Lãng chỉ khẽ liếc nhìn, hắn liền xoay người lại với tên nam tử, bước chậm ra phía bên ngoài, chậm rãi bước qua những thi thể nằm ngổn ngang bên dưới.
Nhìn thấy Cao Lãng đưa lưng về phía hắn, tên nam tử ánh mắt loé ra vẻ âm lãnh, muốn tìm cơ hội lao lên, chỉ là lại nhìn thấy đống thi thể dưới chân, ánh mắt lại toát ra vẻ sợ hãi. Những tâm tư cỏn con của hắn không cánh mà bay.
Bước ra khỏi đống thi thể, khoảng cách giữa Cao Lãng và tên nam tử phải hơn trăm mét, hắn mới dừng bước lại, bình tĩnh quay về sau.
Ánh mắt Cao Lãng lộ rõ vẻ tiếc nuối, rõ ràng để lộ sơ hở lớn như vậy, tên nam tử này vẫn không trúng chiêu. Xem ra là giết quá nhiều, khiến hắn phải sợ hãi, mất đi hung tính rồi.
" Khoảng cách của ta với ngươi hiện giờ là hơn trăm mét, ngươi có chạy trốn thì ta muốn đuổi cũng không thể đuổi kịp. Ta cho ngươi ba giây suy nghĩ, tốt nhất không nên đòi hỏi thêm."
Cao Lãng đối với tên nam tử trầm giọng nói, nói đến câu cuối cùng, sát khí đã không ức chế được mà khẽ toả ra, tràn đầy sát phạt.
Vụt. . .
Không nói hai lời, tên nam tử lập tức ném Triệu Vân sang một bên, xoay người bỏ chạy.
Hắn biết Cao Lãng đây là tỏ ra nhân nhượng lớn nhất đối với hắn rồi. Một kẻ giết chóc nhiều như vậy, chẳng nhẽ lại quan tâm đến sinh mạng của đứa trẻ sao?
Nếu hắn còn làm quá cương, để Cao Lãng điên lên mặc kệ sinh mạng trên tay hắn, thì tên nam tử xui xẻo rồi.
Mao Sơn sau khi nhìn thấy tên nam tử đi, hắn cũng không hề ra tay ngăn cản, tiến lên vài bước đỡ lấy Triệu Vân bị ném ra.
Bộp.
Tóm được Triệu Vân đang theo đà bay xuống đất, Mao Sơn cẩn thận để hắn đứng một bên, quan tâm hỏi:
" Ngươi không sao chứ?"
" Ta không sao." Triệu Vân lắc đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Cao Lãng sau khi nhìn thấy tên nam tử bỏ chạy, hắn ánh mắt chuyển sang màu đỏ, sau đó lại biến mất, khí thế trên người cũng chậm rãi thu lại, tiến về phía Mao Sơn và Triệu Vân.
" Chỉ cần ngươi đủ mạnh, tất cả bọn hắn đều phải sợ ngươi, dù cho có là huynh đệ tỷ muội của ngươi cũng vậy." Cao Lãng nói.
" Tại sao không giết hắn?" Triệu Vân hỏi.
Cao Lãng đầu hơi nghiêng sang một bên, mỉm cười nói:" Sẽ có người thay ta giết hắn."
" Là ai?"
" Lát nữa ngươi sẽ biết." Cao Lãng đáp lại.
Mao Sơn nghe Cao Lãng nói, mà trong lòng hơi căng thẳng. Theo như Cao Lãng nói, vậy lát nữa chẳng lẽ còn xuất hiện thêm người tới đây?
Loạt soạt. . .
Một tiếng động nhỏ bên ngoài vang lên, có tiếng bước chân vội vàng bên ngoài bỏ chạy.
Cao Lãng khẽ ra hiệu, Mao Sơn lập tức hiểu ý đuổi theo.
Nghe tiếng bước chân số lượng người rất nhiều, tuy nhiên thực lực lại không thế nào mạnh, vậy nên dù bị thương trên người, Mao Sơn vẫn nắm chắc đuổi kịp bọn hắn.
Quả nhiên không bao lâu sau, Mao Sơn quay về, phía sau hắn còn có hơn mười người nữa, kẻ cầm đầu là một tên nam tử lực lưỡng cảnh giới Linh Hải Cảnh tam trọng.
" Tham kiến công tử."
Run rẩy tiến về phía Cao Lãng, đám người quỳ xuống hoảng sợ hô.
" Ta có đáng sợ đến thế sao?" Cao Lãng lạnh nhạt hỏi.
Bầu không khí im lặng, không ai trả lời hắn, đám người chỉ cúi đầu quỳ lặng đi như vậy.
Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tim im im chỉ chảy nước mắt.
Mao Sơn lạnh nhạt nhìn bọn hắn, sau đó lại nhìn đống thi thể nằm lổm ngổm phía sau, liền thu tầm mắt về.
Trong lòng thầm than, nếu hắn là mấy tên này, thì hắn cũng hành động như vậy.
Ngươi bước qua hơn trăm cái thi thể như vậy liệu còn có thể bình tĩnh được sao?
" Các ngươi là ai?" Cao Lãng hỏi.
" Bọn hắn là đám chủ nợ của ta." Triệu Vân phía sau nói.
Cao Lãng cười khẽ một cái, hắn lạnh nhạt đối với đám người quỳ phía dưới nói:" Ta vừa mới nói như vậy rồi, các ngươi ngay lập tức chạy đến tìm, hiệu suất thật nhanh đâu?"
" Công tử, ngài hiểu lầm, chúng ta không có ý định đến gây sự a." Tên nam tử cầm đầu hoảng sợ nói.
Cao Lãng ánh mắt khẽ ra hiệu, cho phép hắn nói tiếp.
" Thực ra chúng ta không hề muốn làm khó cửu công tử, nhưng thất công tử và bát tiểu thư là người đứng phía sau bảo chúng ta làm khó dễ hắn, ngài lại bảo chúng ta như vậy, nên. . ." Tên nam tử cầm đầu lắp bắp nói.
" Ngươi nói như vậy, ý là ta còn không bằng thất công tử và bát tiểu thư đâu?" Cao Lãng cười nói.
" Công tử, chúng ta không có ý đó a, ngài hiểu lầm." Đám người hoảng sợ nói.
Nếu là ban đầu bọn hắn còn có ý nghĩ như vậy, nhưng bây giờ kẻ nào dám nghĩ như thế đâu?
Vừa nhìn đống thi thể ngoài cổng, bọn hắn chẳng hoảng sợ lập tức bỏ chạy sao? Chỉ là xui xẻo chạy không kịp, bị Mao Sơn bắt lại.
Cao Lãng quay về phía Triệu Vân cười hỏi:
" Tay đã từng dính máu chưa?"
" Chưa." Triệu Vân lắc đầu.
Bộp.
Mao Sơn phía sau lập tức tóm lấy cổ tên nam tử cầm đầu, ấn hắn nằm sấp xuống mặt đất, giữ tay chân hắn lại, khống chế không cho hắn cử động.
" Công tử, tha mạng. . . Tha mạng. . ."
Bị giữ chặt dưới mặt đất, tên nam tử nằm bên dưới điên cuồng giãy dụa, hoảng sợ hô.
" Câm mồm." Mao Sơn quát lạnh một tiếng, đối với tên nam tử trực tiếp sử dụng võ kỹ của Địa Cung.
Bạt Thiệt Địa.
Rút lưỡi.
" Ư. . .ư. . ."
Tên nam tử con mắt trợn lớn, cả người bất lực giãy dụa, đau đớn kêu gào, chỉ là lưỡi hắn đã vô dụng cử động, có kêu cũng không thể nói thành tiếng.
Đám người phía sau đã sớm hoảng sợ đến run lẩy bẩy, không ai dám nhìn, đầu cúi càng sâu đã sớm chạm vào mặt đất, khóc lóc lẩm bẩm van xin.
" Dùng kiếm sao?" Cao Lãng mỉm cười hỏi, trên tay đưa ra thanh trường kiếm Huyền giai của hắn.
Triệu Vân khẽ liếc nhìn lấy vết mẻ trên đó, hắn lắc đầu:" Không, ta dùng đao."
" Tốt."
Cao Lãng tiếc nuối đáp lại, đưa cho Triệu Vân một thanh trường đao Huyền giai mà hắn vừa nhặt từ phía đám người.
Sau khi xác nhận trường đao không có vết mẻ, Triệu Vân thản nhiên nhận lấy, kéo chậm về phía tên nam tử bị đè dưới đất kia.
Thanh trường đao này kích thước vô cùng lớn, nó cũng phải to bằng cơ thể nhỏ bé của Triệu Vân hắn, nhưng vẫn bị Triệu Vân cầm lấy, kéo lê trên mặt đất.
Nhìn lấy tên nam tử bị kéo lưỡi dưới chân, Triệu Vân ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
" Ư. . .ư. . ." Tên nam tử hốt hoảng giãy dụa, đáng tiếc Mao Sơn giữ hắn quá chặt, giãy dụa có như thế nào, cũng chỉ là tốn công.
" Dùng trường đao ra tay thì phải thật nhanh, thật chuẩn vào. Ra tay phải dứt khoát, do dự chính là việc tối kỵ của kẻ cầm đao." Mao Sơn nói.
Hắn cũng là kẻ dùng đao, vậy nên hắn biết những chú ý cơ bản của người dùng đao là như thế nào.
Triệu Vân hít sâu một hơi, kiên định lẩm bẩm nói:" Ta biết."
" Ư. . .ư. . ."
Triệu Vân hai tay nắm chặt trường đao, cả người cong về phía sau, vì đao rất nặng khiến hắn không thể nhấc nó lên mặt đất, hắn đành phải ra động tác như vậy.
Vụt.
Giữ chặt trường đao, Triệu Vân dữ tợn bật người chém thẳng xuống, nhằm vào cổ tên nam tử bên dưới.
Ầm. . .
Trường đao cắt đứt đầu tên nam tử, đập mạnh xuống mặt đất, máu tươi bắn văng bốn phía.
Đầu tên nam tử lăn lóc ra bên ngoài, con ngươi trợn trừng lên, lưỡi thò ra ngoài, chết không nhắm mắt.
Đám người quỳ bên dưới càng thêm khóc lóc run rẩy, không ai dám nhìn thảm trạng lão đại của mình.
Mao Sơn đối với máu tươi bị bắn dính lên người mà có chút ghét bỏ, hắn gật đầu khen nói:
" Ừm, rất tốt. Ra đao vô cùng dứt khoát, nhưng cần để ý một chút lực, máu tươi sẽ không bị văng tung tóe ra."
" Đa tạ." Triệu Vân nghiêm túc nói, ánh mắt lộ vẻ nhẹ nhõm.
Khẽ liếc nhìn đám người quỳ phía sau, Mao Sơn hỏi:" Còn đám người này, ngươi tính sao?"
" Công tử tha mạng, công tử tha mạng. . ." Đám người khóc lóc.
Triệu Vân nhìn bọn hắn, khẽ lắc đầu.
Mao Sơn nhìn về Cao Lãng, thấy hắn bình tĩnh gật đầu.
" Cút đi." Mao Sơn nói.
" Đa tạ công tử ân không giết. Đa tạ công tử ân không giết."
Đám người như được đại xá, hốt hoảng khóc lóc van xin, liền bán sống bán chết quay người bỏ chạy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.