Cao Lãng khẽ nhíu mày nhìn ba người bên trong. Tất cả bọn hắn thực lực đều là Linh Khiếu Cảnh, linh khí còn chưa thể ngoại phóng, vậy nên hắn cũng không nhìn rõ thực lực ba người. Bị Cao Lãng nhìn vào, hai tên côn đồ theo bản năng run rẩy một trận, lại tức giận quát lên: " Các ngươi hẳn là người của Triệu Gia đến xem hắn bị đánh đập mà giải hận phải không? Đừng lo, chỉ cần cho thêm đủ tiền, muốn bọn ta đánh hắn như nào theo ý các ngươi." " Ồ!" Cao Lãng nhẹ giọng hỏi:" Xem đánh đập là chuyện gì vậy?" " Nhìn cũng biết là ngươi mới đến còn chưa hiểu, để ta giải thích cho ngươi biết." Một tên côn đồ kêu lên. " Hắn nợ tiền của bang hội chúng ta, lão đại ra lệnh bắt đánh hắn trả nợ. Bất kỳ ai nếu trong lòng có bực tức có thể bỏ tiền xem chúng ta đánh hắn, nếu ngươi muốn tự tay lên, thì bỏ thêm nhiều tiền nữa." " Còn có nghề thú vị vậy sao?" Cao Lãng ngạc nhiên nói. " Nhưng hắn gầy yếu thế này, đánh cũng chẳng sướng đi?" " Hắc hắc, đấy là ngươi không biết, tên tiểu tử này thân phận là cửu công tử Triệu Gia. Thế nào? Bây giờ đánh hắn cảm giác phải khác hẳn rồi đúng không?" Tên côn đồ cười âm lãnh nói. " Thì ra là vậy." Cao Lãng lẩm bẩm. Cũng là một số tên bị thân phận kẻ trên đàn áp, bây giờ gặp có cơ hội đánh đập người thân phận lớn như vậy, mới có cách nghĩ biến thái giải toả áp lực mà thôi. Khoé miệng hắn khẽ kéo lên, chậm rãi nói: " Ngươi ban nãy mới vừa nói là. . ., Hắn là cửu công tử Triệu Gia." " Tất nhiên rồi, ta có thể là cho ngươi biết. Tên này rất kháng đánh, chỉ cần đánh không chết hắn, mọi việc đều dễ làm." Một tên côn đồ cười nói. " Mao Sơn." Cao Lãng lạnh nhạt hô. Vụt. . . Mao Sơn từ phía sau lưng Cao Lãng phi lên, đối với hai tên côn đồ, mỗi tên cho hắn một quyền. Bốp. . . Bốp. . . Hai tên côn đồ sao có thể cản lại một quyền của Linh Hải Cảnh thất trọng, miệng toé máu ngã ngửa ra phía sau, thậm chí còn văng ra vài cái răng. " Ngươi. . ." Bốp. . . Một tên côn đồ còn định đứng dậy, lập tức bị Mao Sơn một chân dẫm mạnh trên đất, cả người ôm ngực quằn quại trong đau đớn, nhưng lại không thể nhấc được chân hắn lên. Tên côn đồ bên cạnh phối hợp nằm im một bên, hắn sợ vừa ngồi dậy lại bị đạp giống đồng bạn mình. " Công tử, là chúng ta mồm miệng bẩn thỉu, không có ý đắc tội ngài, còn xin tha tội." Nằm bên dưới, tên côn đồ đối với Cao Lãng hô lên. " Đi về bảo với lão đại của các ngươi. Cửu công tử từ này về sau có ta bảo vệ, nếu hắn muốn gây sự, thì đến tìm ta." Cao Lãng lạnh nhạt nói, ánh mắt ra hiệu cho Mao Sơn. Mao Sơn nhẹ hiểu ý, bàn chân hắn thả lỏng ra, một chân đạp tên côn đồ dưới chân hắn đứng dậy. Phanh. . . Tên côn đồ bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, đã lập tức bị Mao Sơn đạp theo. Phanh. . . Ám kình vô cùng xảo diệu, mũi chân gạt lên vai bọn hắn nhấc hai tên côn đồ, cơ thể bay về phía Cao Lãng. Cả hai tên đó vốn đang nằm ngửa lập tức theo lực chân Mao Sơn mà bay lên một đoạn, đứng thẳng trước mặt Cao Lãng. Hai người hoảng sợ khẽ nhìn nhau, sau đó lại nhìn sang Cao Lãng, toàn thân run rẩy, không dám cử động dù chỉ một bước. Cao Lãng tiến chậm đến phía hai tên côn đồ, khẽ vươn tay giúp bọn hắn chỉnh lại trang phục trên người. " Nhớ kỹ lời ta vừa nói?" Cao Lãng khẽ hỏi lại, cả người toả ra khí thế Linh Đan Cảnh nhị trọng. Khí thế của hắn khống chế không đè lên hai tên đó, mà chỉ đe doạ, áp lực phía sau. Tên côn đồ bị Cao Lãng nắm lấy không nói chuyện, mà điên cuồng gật đầu, đầu hắn cảm tưởng sắp gãy ra làm hai vậy. " Đi đi." Cao Lãng mỉm cười nhẹ vỗ vai hắn, bước sang một bên nhường đường. Hai tên côn đồ như được đại xá, ba chân bốn cẳng chạy càng nhanh càng tốt, đầu cũng không dám ngoài nhìn lại phía sau. Thu lại tầm mắt của mình đối với hai tên côn đồ, Cao Lãng quay lại nhìn lấy tên thiếu niên kia. Hắn vốn nằm dưới đất đã đứng dậy từ lâu, trên người quần áo bẩn thỉu, đầu tóc rối bời. Cao Lãng để ý đến gương mặt thiếu niên ấy, ánh mắt lạnh nhạt không có tiêu cự, khuôn mặt cũng chẳng có mấy sức sống. " Cửu công tử Triệu Gia?" Cao Lãng mỉm cười hỏi. Thiếu niên đầu hơi ngẩng lên, nhìn thoáng qua Cao Lãng nói:" Là ta." " Ngươi tên gì?" " Triệu Vân." " Năm nay bao tuổi?" " Mười bốn." " Cảnh giới hiện tại?" " Linh Khiếu Cảnh thất trọng." . . . Lần lượt Cao Lãng hỏi hắn những câu đơn giản, Triệu Vân đều nhất nhất trả lời, giọng nói bình thản không hề che giấu. Cao Lãng khẽ gật đầu, cũng là một tiểu thiên tài, tâm tính cũng không quá tệ, có thể bồi dưỡng. " Ta muốn đưa ngươi ra khỏi đây." Cao Lãng cười nói. " Ngươi không đưa được. Thân phận lão đại đám côn đồ kia không có gì đáng nói, chỉ là có người Triệu Gia phía sau chống lưng cho hắn. Ngươi không thể cản lại Triệu Gia." Triệu Vân lắc đầu. Cao Lãng chợt cảm thấy thú vị, hắn cười nói:" Ta có thể đưa ngươi bỏ trốn?" " Bỏ trốn thì sao chứ, ta sẽ chỉ càng thêm bị bọn hắn bắt lấy chân đau, từ đó càng thêm chà đạp mình." Triệu Vân đáp lại. " Ngươi không muốn phản kháng?" " Phản kháng không lại." Cao Lãng nhíu mày, đây là bị đánh đập nhiều quá, tâm tính bị ảnh hưởng, xuất hiện chiều hướng chấp nhận sao? Có nhiều kẻ biết hành động đó là sai, hành động gây thiệt hại đến mình, nhưng vẫn không dám làm ra thay đổi, vì bọn hắn đã bị quen thuộc với chuyện đó. Theo bản năng không dám thay đổi, vì quá khứ đã nhiều lần thay đổi nhưng không thành, thậm chí còn bị hành hạ nặng hơn, đã không còn quan tâm đến được mất. Tâm bọn hắn đã chết lặng không dám làm ra phản kháng, chỉ bị động nghe theo hành vi kẻ khác. Cao Lãng cúi đầu suy tư, tuy với tâm tính như này lôi về rất thích hợp để làm bù nhìn, nhưng là Cao Lãng vẫn không muốn vậy. Nếu vậy tương lai dong binh công hội của hắn bị Triệu Gia nhúng tay vào, vẫn phải là để hắn đích thân xử lý công việc hay sao? Cao Lãng là cần một tên thuộc hạ, chứ không phải một tên bù nhìn. Cảnh giới của Triệu Vân hiện tại đã vô cùng tốt, có thể so được với các thiên tài của gia tộc khác. Khi còn bằng tuổi hắn, Cao Lãng thực lực còn chưa đạt đến mức độ đấy đâu? Không có tài nguyên còn hay bị đánh đập cảnh giới đã là như vậy, nếu có tài nguyên bồi đắp vào, Triệu Vân liệu có thể còn cao tới mức nào? Cao Lãng đúng là không muốn lãng phí một tên thiên tài như vậy. Cao Lãng trong lòng như có điều suy nghĩ, hắn hơi cúi người xuống, thì thầm vào tai Triệu Vân. " Mẫu thân của ngươi đâu?" Ánh mắt Triệu Vân vốn đang bình thản xuất hiện vẻ dao động, hắn lạnh nhạt nói:" Nàng chết rồi." " Vì sao chết?" Triệu Vân im lặng, sau một hồi lâu, đôi mắt trở nên hơi ẩm ướt, mang theo một chút vẻ thù hận, gằn giọng nói: " Bị. . . đánh chết." Cao Lãng khoé miệng nở nụ cười, vẫn may, còn chữa được. Trong lòng chỉ cần có thù hận, vậy động lực sẽ là thứ đi kèm không thể thiếu. " Ngươi có thể kể rõ sao?" Cao Lãng hỏi. Triệu Vân ngẩng đầu lên, hắn nhìn thẳng đôi mắt Cao Lãng, run giọng nói: " Từ khi ta sinh ra, mẫu thân luôn bị người xung quanh đánh đập, đến khi năm ta bốn tuổi, vào lúc rét lạnh nhất, nàng vì muốn cho ta bộ quần áo ấm, liền tiến đến Triệu Gia xin, nhưng bị cự tuyệt bên ngoài, còn bị hắt nước lạnh. Nàng là quỳ suốt ba tiếng ở ngoài đó đến khi được chấp nhận đưa cho ta một bộ quần áo ấm." Triệu Vân bình tĩnh kể lại, ánh mắt mang theo vẻ bình thản, lại mang chút đau khổ. " Nàng khi về thì bị nhiễm phong hàn, ta sau đó được bộ quần áo ấm mà không vui vẻ gì, ra ngoài cửa lập tức bị đám huynh đệ tỷ muội nhạo báng cầm lấy đồ thừa của bọn hắn, ta là tức giận đánh nhau với bọn hắn, sau đó thì bị hộ vệ bọn hắn đánh đập. Mẫu thân ta vì bảo vệ ta, mặc kệ cơ thể nhiễm phong hàn, chịu bọn hắn đánh đập, sau cùng thì không qua khỏi." " Huynh đệ tỷ muội đánh ngươi khi đó có những ai?" Cao Lãng hỏi. " Ngũ ca, Thất ca và bát tỷ." Triệu Vân nói. " Ngươi hận bọn hắn sao?" " Phải " Triệu Vân đáp lại, vẻ mặt mang theo vẻ thù hận. " Vậy sao ngươi không trả thù?" " Ta đánh không lại bọn hắn, hộ vệ của bọn hắn ta cũng đánh không lại." " Ngươi biết tại sao không?" " Vì ta không có thân phận và địa vị, ta chỉ là một kẻ bị ruồng bỏ." " Không?" Cao Lãng lắc đầu. " Vậy tại sao?" Triệu Vân hỏi. " Vì ngươi quá yếu." Cao Lãng kiên định nói:" Chỉ cần ngươi đủ mạnh, dù cho ngươi có giết bọn hắn, cũng sẽ không ai dám làm gì ngươi." Giọng nói Cao Lãng nhỏ nhẹ bên tai Triệu Vân giống như u linh mời gọi:" Ngươi, muốn mạnh lên sao?" Mao Sơn đứng ngoài sắc mặt đen lại, công tử khuyến khích người Triệu Gia đi giết người nhà mình liệu thật có tốt sao? " Ta muốn." Triệu Vân lẩm bẩm nói, ánh mắt sáng ngời. Cao Lãng khoé miệng nở nụ cười vui vẻ, đây mới là người mà hắn muốn bồi dưỡng a. Soạt. . . Bên ngoài căn nhà, hàng trăm đám người bao vây xung quanh, trên người trang bị đầy đủ vũ khí. " Thiếu gia." Mao Sơn trong lòng cảnh giác, lo lắng hô. Người đến không thiện. Đặc biệt bên trong đám người, còn có hơn mười người có cảnh giới trên Linh Đan Cảnh. " Tìm đúng người rồi." Bên trong đám người, một tên Linh Đan Cảnh nhất trọng giơ lên bản vẽ đối chiếu khuôn mặt Cao Lãng, lẩm bẩm nói. Hắn nhanh chóng cất bản vẽ đi, đối với Cao Lãng hô lên:" Xin hỏi có phải hay không Cao Lãng công tử?" " Là ta." Cao Lãng mỉm cười đáp. " Có người ra giá cho chúng ta lấy được đầu Cao Lãng công tử, xin ngài cho chúng ta mượn đi." Tên Linh Đan Cảnh nhất trọng đấy nói. " Các ngươi đến đông như vậy, là đã biết rõ thân phận ta sao?" Cao Lãng hỏi. " Cao Lãng công tử xin yên tâm, lấy được đầu ngài, sẽ có người giúp đỡ bảo vệ bọn ta. Chúng ta người đông thế này, nếu chia ra chạy, dù có là Triệu Gia cũng không thể toàn bộ tìm hết được." Một tên nam tử mập mạp bên trong đám người nói. " Mao Sơn, bảo hộ cửu công tử." Cao Lãng cười nói, bước chậm lên phía trước. " Triệu Vân, ta bây giờ sẽ cho ngươi thấy, khi ngươi có thực lực. Ngươi sẽ giải quyết đám người này như thế nào?" " Không phải là mặc cho bọn hắn đánh ngươi, có thể giải quyết được mọi chuyện. Những lúc như thế này, ngươi càng phải kinh khủng hơn bọn hắn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]