Chương trước
Chương sau
Cao Lãng trong đầu có tới một trăm linh một câu chửi tục đối với ba người trước mặt.
Các ngươi không coi được, liên quan quái gì đến ta?
Nếu không phải kiêng kỵ lão nhân trước mặt là Nguyên Anh Cảnh cửu trọng cường giả, lại thêm hai vị bên cạnh cũng không kém bao nhiêu.
Cao Lãng quả thực rất muốn nắm lấy góc áo của bọn hắn điên cuồng phun nước miếng.
Các ngươi sao có thể coi bói người khác khi mà chưa được họ cho phép đâu? Các ngươi đây là xúc phạm nhân quyền.
" Tiền bối, vấn đề của ngài, ta cũng thật không biết. Ta dù sao cũng không biết coi bói." Cao Lãng nở một nụ cười vui vẻ, nói.
" Chuyện đó ta biết." Lão tổ Bát Quái Môn khẽ kéo khuôn mặt nhăn của mình, bình tĩnh nói.
" Chúng ta là muốn xin tiểu hữu đây một ít tinh huyết, tất nhiên được lợi chính là tiểu hữu sẽ được chúng ta đích thân coi bói miễn phí. Ta là muốn nghiệm chứng tài năng của mình mà thôi. Thật không cam tâm khi mà hơn mười năm không coi bói, lần coi đầu tiên thì lại mất linh."
Lão tổ Bát Quái Môn nói vô cùng chậm, giọng nói hắn cũng vô cùng nghiêm túc. Đây có thể coi là việc chung thân đại sự của hắn vậy.
Nếu để cái câu hỏi này quấn lấy hắn mãi không ra, lão đầu này là sẽ không thể nào cam tâm.
Hai tên lão già tuy không nói gì, nhưng thái độ im lặng cùng vẻ nghiêm trọng của bọn hắn, cũng ngầm đồng ý với lời nói kia.
Cao Lãng trong lòng còn có thể làm sao? Ba vị cường giả đứng trước mặt trịnh trọng nói như thế này, hắn có thể trả lời không sao?
Đừng tưởng bọn hắn nói dễ dàng với ngươi như vậy là ngươi có thể từ chối lời nói bọn hắn.
Ngươi có thể nói không, nhưng quyền quyết định nó không nằm trong tầm tay của ngươi.
Cường giả đã nói ra lời nói, kẻ bên dưới chỉ có thể phối hợp thi hành, hoặc bị cưỡng ép phối hợp thi hành.
Tuy nhiên Cao Lãng vẫn chưa mở miệng đồng ý.
Đối với hắn mà nói, kiêng kỵ nhất chính là đem tinh huyết của mình giao cho người khác. Bọn hắn có thể sử dụng nó để sử dụng bùa chú, nguyền rủa, khống chế chi pháp,. . .
Tuy bọn hắn là cường giả, muốn gây hại cho Cao Lãng không cần sử dụng nhiều phương thức rườm rà đến vậy. Nhưng hắn vẫn rất sợ bị bọn hắn sử dụng nó để khống chế tư tưởng của mình.
" Cứ việc giao cho bọn hắn tinh huyết, có ta ở bên trong bảo vệ, ngươi không việc gì phải lo lắng." Tử Văn bình tĩnh nói.
" Tiền bối, ngài cứ việc."
Bên ngoài Cao Lãng gật đầu đáp ứng nói.
Cao Lãng trong lòng buông lỏng một hơi, có Tử Văn đảm bảo, vậy hắn cũng không phải sợ hãi.
Nhẹ xắn tay áo lên buông lỏng để cánh tay phải trước mặt ba người, Cao Lãng không làm ra chút chống cự nào cả.
Lão tổ Bát Quái Môn nhẹ gật đầu, đối với hành vi của Cao Lãng mà hài lòng, nhẹ giọng nói:
" Tiểu hữu xin cứ yên tâm, từ trước tới nay người được chính ta đích thân xem bói, thân phận kẻ nào không phải là cường giả đứng đầu một phương."
' Nếu như vậy, là ta còn phải vui vẻ cảm ơn ngài rồi, ta quả thật rất vinh hạnh đấy.' Cao Lãng trong đầu ác ý suy nghĩ.
" Đa tạ tiền bối, phiền ngài có chút nhẹ tay." Cao Lãng gật đầu nói.
" Tiểu hữu xin yên tâm, mọi việc tiếp theo cứ để chúng ta."
Hai lão đầu tử ngồi hai bên lớn tiếng quát mạnh, đồng thời cả ba người cùng lúc đứng dậy toả ra khí thế Nguyên Anh Cảnh cường giả.
Lão tổ Bát Quái Môn ngồi giữa lấy ra một cái Bát Quái Đồ để lên mặt bàn đặt dưới tay Cao Lãng, cánh tay nhanh nhẹn rạch ra một vệt máu tươi, để máu của Cao Lãng nhỏ lên trên đấy.
" Tiểu hữu xin đừng làm gì hết, ngươi cứ việc ngồi yên là được."
Lão tổ Bát Quái Môn cao giọng hô lên, trên tay lập tức đánh ra ấn ký.
Hai bên hắn Đại trưởng lão Triệu Gia và Tông chủ Bát Quái Môn cũng đồng thời đánh ra ấn ký, phối hợp với lão tổ đứng giữa.
Trận coi bói này, hiển nhiên là cả ba cùng đồng thời phối hợp với nhau.
Mỗi người coi bói Cao Lãng đều không thành công, bọn hắn phải cùng lúc phối hợp hoàn thành, quyết không để xảy ra sai sót.
Cơ hội, cũng không phải lúc nào cũng có.
Bát Quái Đồ bị dính lên máu tươi của Cao Lãng đã bắt đầu phát sinh biến dị, lại thêm sự phối hợp của cả ba người, nó dần dần sáng lên.
Tám quẻ của bát quái, bao gồm Càn, Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn cũng đồng loạt phát ra ánh sáng. Đồ án âm dương ở giữa nó, dần dần quay tròn theo chiều kim đồng hồ.
Chỉ thấy những giọt máu tươi bên trên trận đồ dần dần bay lơ lửng bên trên không trung, sau đó xoay tròn theo đồ án âm dương ở giữa, tạo thành viên cầu màu đỏ lơ lửng trên đấy.
Cao Lãng phối hợp im lặng chờ đợi bọn hắn tính toán xong, hắn cũng không rời đi chỗ khác mà im lặng ngồi vị trí cũ. Gắng chịu lấy khí thế trên người ba vị cường giả phát ra.
Bình thường sau khi giao xong tinh huyết, hắn sẽ phải rời đi, vì gánh chịu áp lực từ ba người không phải chuyện đơn giản. Tuy nhiên Cao Lãng vẫn muốn đứng lại, hắn cũng muốn xem ba người bói ra, sẽ là nhìn thấy thứ gì.
Trận đồ bên trên, cũng xuất hiện một vầng sáng bao phủ lấy bốn người, con ngươi của bốn người bọn hắn từ từ chuyển sang màu trắng hoàn toàn, tầm mắt bọn hắn đang nhìn thấy bây giờ không còn là hình ảnh hiện thực nữa, mà đang rơi vào một hình ảnh giả định.
Trong tầm mắt của cả bốn người, bọn hắn như đang bơi trong một lối đi thông đạo hỗn loạn, hai bên đều là những bức màn đen trắng vằn xen kẽ nhau, như một vòng xoáy của thời gian.
Cao Lãng bơi ngay phía sau ba bọn hắn, tuy hắn không biết coi bói, nhưng vẫn là nhờ trận bàn Bát Quái Đồ đấy lôi hắn vào trong, ba tên cường giả tuy biết nhưng cũng không hề ngăn cản.
Cao Lãng tận mắt nhìn thấy, cũng đỡ hơn bọn hắn lát nữa tự mình giải thích.
Vù. . . Vù. . .
" Sắp rồi. Ta cuối cùng cũng sắp nhìn thấy. . . Bát Quái Môn công pháp quả nhiên vẫn chưa bị thất truyền, chỉ cần có đủ điều kiện, vẫn có thể bói đi ra được." Lão tổ Bát Quái Môn đi đầu hưng phấn nói ra.
Vù. . . Vù. . .
Mắt thấy cả bốn người sắp tiến đến điểm cuối của vòng xoáy, thì trước mặt bọn hắn, lại bị một bóng người ngăn cản.
" Lão tổ." Bên cạnh Tông chủ Bát Quái Môn lo lắng hô lên.
" Không cần lo lắng, đây là dấu vết do cường giả ở tương lai để lại khi có kẻ muốn xem thấu tương lai của hắn." Lão tổ Bát Quái Môn bình tĩnh nói.
" Điều đó chứng tỏ Cao Lãng tiểu hữu tương lai sẽ trở thành một vị cường giả vô cùng mạnh mẽ, nên mới có thể tạo một dấu vết ngăn cản lấy kẻ từ quá khứ tới xem."
Hắn nói xong, liền quay sang nhìn Cao Lãng khen nói:
" Cao Lãng tiểu hữu bây giờ biết chúng ta sẽ xem tương lai của hắn vậy nên tương lai hắn sau khi mạnh lên, ngươi đã tạo một ấn ký để hòng ngăn chặn chúng ta."
Cao Lãng nghe xong, như có điều suy nghĩ.
" Năm xưa từng có một đứa trẻ được ta coi bói, hắn sau khi mạnh lên trở thành Hoá Thần Cảnh tam trọng từng nghiên cứu lại phương pháp coi bói này, sau đó để lại ấn ký ngăn chặn ta năm đó coi bói cho hắn."
Lão tổ Bát Quái Môn tự tin nói:" Nhưng ấn ký che giấu này thực lực rất yếu, căn bản không thể nào bằng với thực lực Hoá Thần Cảnh tam trọng của hắn. Ta khi đó coi bói cho hắn thực lực chỉ là Nguyên Anh Cảnh nhất trọng, nhưng vẫn có thể phá giải được, thực lực của ta giờ phá giải ấn ký này, dễ càng thêm dễ."
" Thì ra là vậy." Nghe lão tổ giải thích, đám người thoải mái nói.
Đến khi tới gần bóng người đó, bốn người mới có thể nhìn rõ hắn. Khuôn mặt tám phần giống với Cao Lãng, trang phục trên người cũng giống hệt nhau.
" Thấy không, đây chính là ấn ký của Cao Lãng tiểu hữu." Lão tổ mỉm cười nói, nhưng sau đó khuôn mặt hắn ngưng trệ.
Hai lão già phía sau, thậm chí là cả Cao Lãng cũng im lặng.
Tuy bóng người có tám phần giống với Cao Lãng, nhưng khuôn mặt càng thêm nữ tính, trước vòng một và vòng ba càng thêm nhô ra, vòng hai nhỏ bé. Thậm chí là cả yết hầu trên cổ, cũng không hề có.
" A. . ., ha ha, thật không nghĩ Cao Lãng tiểu hữu tương lai lại trở thành nữ nhân."
Lão tổ Bát Quái Môn cười gượng nói.
Hai lão già phía sau cũng quay sang nhìn lại Cao Lãng, ánh mắt quái dị, cũng có chút gượng gạo.
Cao Lãng sắc mặt đen lại, chỉ có bản thân hắn biết rõ. Người trước mặt không phải là hắn.
" Cút về."
Trong khi cả bốn người còn chưa kịp làm gì. Phía trước mặt bọn hắn Cao Lãng phiên bản nữ đã đánh ra một chưởng.
Chưởng này nhìn vô cùng đơn giản nhưng lại có thể trực tiếp đánh lên ngực cả bốn người, đánh bay bọn hắn ra.
Ầm. . .
Huyễn tưởng hoàn toàn bị phá vỡ, cả bốn người đều quay về thực tại.
Rắc. . .
Ở giữa bọn hắn Bát Quái Đồ bị nứt vỡ ra một góc, nhưng cũng chẳng có ai quan tâm.
" Phụt ~. . ."
Ba tên lão đầu Bát Quái Môn đồng loạt phun ra máu tươi, bước chân lảo đảo lùi về phía sau, bàn tay che ngực.
Trận đồ bị phá vỡ lại thêm bị một chưởng đánh bay ra ngoài, khiến bọn hắn bị phản phệ.
Cao Lãng ngồi trên ghế cũng một tay ôm ngực, khoé miệng có vệt máu tươi chảy ra.
Hắn tuy cũng bị thương, nhưng chỉ là bị một chưởng đánh bay ra mà thôi. Trận bàn không phải là hắn thi pháp, nên cũng không bị thương nặng như ba người kia.
Bầu không khí xung quanh, có chút trầm mặc.
" Tiểu hữu, chúng ta coi bói đã xong. Kết quả thì ngươi cũng đã tận mắt chứng kiến. Thứ lỗi cho ta không thể đích thân tiễn khách, ngươi có thể rời đi."
Một lúc lâu sau, lão tổ Bát Quái Môn than nhẹ nói.
" Tạm biệt ba vị tiền bối." Cao Lãng nén đau nhức trên ngực, hắn chắp tay hành lễ nói, sau đó liền rời đi.
Mao Sơn chờ đợi phía ngoài đã vô cùng lo lắng, sau khi thấy Cao Lãng đi ra liền chạy đến dìu hắn vào trong xe ngựa, liền đánh xe rời đi.
" Thiếu gia, giờ chúng ta đi đâu?" Mao Sơn hỏi.
" Tiếp tục đến nhà cửu công tử." Cao Lãng nói.
" Vậy còn thương thế của ngài?"
" Chỉ là vết thương nhẹ, nghỉ ngơi chút là ổn." Bên trong xe ngựa, Cao Lãng nói vọng ra.
" Phải."
. . .
" Ngươi đánh bọn hắn là được, việc gì phải đánh ta?"
" Ai mượn ngươi không sớm rời đi còn thích xem náo nhiệt, một chưởng đấy của ta là đánh tất cả mọi người. Ngươi tự làm thì tự chịu, trách được ai?"
Giọng nói mang chút hài hước, lại mang theo không chút chịu trách nhiệm vang lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.