Chương trước
Chương sau
Bên kia chiến tuyến, Đổng Mộ vốn đã ổn định lại cảm xúc của mình, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía đám người Băng Hoàng Tông.
Bên cạnh hắn Lãnh Mộc vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm trọng, trong lòng cũng trở nên vô cùng nặng nề.
Tuy đám yêu thú kia chỉ là yêu thú cấp hai, thế nhưng bản thân nó vốn đã được đám người Băng Hoàng Tông nuôi dạy và bồi dưỡng, thực lực thật sự đã sớm siêu việt yêu thú cấp hai thông thường. Chỉ là vẫn giới hạn trong thực lực Linh Hải Cảnh mà thôi.
Dù sao bên trong bí cảnh này bị giới hạn, Linh Đan Cảnh trở lên, không thể vào bên trong.
Còn nếu là bên trong này đột phá Linh Đan Cảnh, thì sẽ không bị giới hạn như vậy.

Chỉ là nếu như đột phá xong mà đi ra ngoài, thì khi quay vào căn bản không thể nào vào lại được nữa.
Bên phía Băng Hoàng Tông có tới 12 Linh Hải Cảnh, thuận lợi cả trên không lẫn trên mặt đất. Trong khi đó bên kia lại chỉ có hai tên Linh Hải Cảnh cửu trọng, mà lại toàn là đi bộ.
Chênh lệch không phải lớn bình thường, mà là quá lớn.
Biết chắc phần thắng đã nghiêng về mình, tên nam tử cầm trường cung cười lạnh nói:
" Ha ha, Các ngươi có giỏi thì. . ."
Bẹp. . .
" . . ."
(ー_ー゛)
Hắn còn chưa kịp nói xong, trên đầu liền xuất hiện một tảng đá khổng lồ đập lên người hắn cùng con Kim Nguyên Ưng trên vai.
Máu tươi cùng thịt nát văng tung toé.
" Hả?"
Đứng bên cạnh bị máu văng lên mặt, Trường Tiếu ánh mắt ngơ ngác nhìn sang tảng đá dính máu của tên đồng bạn mình bên dưới.
Không chỉ có mình hắn mà tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn sang, vẻ mặt vô cùng ngơ ngác.
Trong đầu vẫn còn tiếng nói của tên nam tử cầm trường cung ấy văng vẳng bên tai vẫn chưa dứt.
Lạch cạch. . .
Lạch cạch. . .
Chỗ thi thể của con quái vật người đá, từng hòn đá tảng rung động vô cùng mạnh, dường như có lực hút hút chúng lại với nhau.
Đám người Băng Hoàng Tông vẻ mặt ngơ ngác nhìn những tảng đá đó, bước chân cẩn thận lùi về phía sau. Trong lòng vô cùng khủng hoảng.
Chợt. . .
Từ chỗ tảng đá, bàn tay trái của con quái vật người đá ban nãy đột nhiên chuyển động, vồ về phía Đường Lăng.
" Cẩn thận. . ."
Nhìn thấy nó xuất hiện, Đường Lăng tức giận hét lớn, vận dụng thân pháp chạy ra khỏi khu vực bàn tay ấy.
Rầm. . .
Bàn tay trái của con quái vật người đá đập mạnh xuống mặt đất, gây nên chấn động vô cùng lớn. Bụi mù phả tứ tung.
" Lăng sư huynh, chẳng phải ngươi vừa giết nó rồi sao? Sao nó còn cử động được?"
Tránh thoát khỏi khu vực con quái vật người đá, Trường Tiếu lau đi vết máu bắn trên khuôn mặt, tức giận hét lớn.
" Ta làm sao mà biết được?"
Đường Lăng tức giận chửi thầm, trong lòng cũng không biết tại sao?
" Oang. . ."
Chợt, Kim Nguyên Ưng trên vai Trường Tiếu báo động kêu lên một tiếng, cảnh báo có mối nguy hiểm gần hắn. Trường Tiếu theo bản năng quay đầu sang bên trái nhìn.
Vụt. . .
Đổng Mộ khí thế vô cùng hung hãn đang lao về phía bên này, đôi mắt đỏ ngầu, cách hắn chỉ còn có năm mét. Chiếc găng tay tích tụ từ nãy giờ nung đỏ lên, một quyền đấm ra.
Ầm. . .
Quyền đầu của hắn hoá thành một cột lửa cuồng bạo, lao thẳng về phía Trường Tiếu.
" Mẹ. . ."
Trường Tiếu cả người ngửa về phía sau, tránh thoát một quyền của Đổng Mộ, nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài giữ khoảng cách với hắn.
Vũ khí của Trường Tiếu là cây trường cung hắn nắm trên tay, chính là viễn trình tấn công. Nếu so về cận chiến, hắn căn bản không đấu lại được Đổng Mộ.
Đồng thời bên cạnh hắn Hàn Ly Hồ trường thương đâm ra, nhằm thẳng yết hầu của Đổng Mộ.
Rắc. . . Rắc. . .
Trước mặt Đổng Mộ xuất hiện những dây leo to lớn che chắn cho hắn, trường thương của Hàn Ly Hồ vừa đâm vào những dây leo đó, toàn bộ dây leo lập tức bị đóng băng.
Choang. . .
Rút cây trường thương ra khỏi dây leo trước mặt, toàn bộ dây leo cùng những mảnh băng vụn trên nó lập tức vỡ tan ra thành từng mảnh.
Hàn Ly Hồ lạnh lùng nhìn về phía đối diện, Đổng Mộ đã sớm lui về đứng ở khoảng cách an toàn, bên cạnh hắn là Lãnh Mộc hai tay đang chạm dưới mặt đất.
Đám dây leo ban nãy, chính là do hắn tạo ra, khoé miệng nở một nụ cười khẩy nhìn nàng.
Trường Tiếu phía sau Hàn Ly Hồ tức giận kéo căng dây cung, bên đầu trên mũi tên xuất hiện mũi nhọn vô cùng sắc bén, nhắm vào người Đổng Mộ.
Vụt. . .
Chỉ là hắn vừa mới nhằm, trên không trung lại xuất hiện một tảng đá khổng lồ muốn đập lên người hắn.
Trường Tiếu sắc mặt giật mình, vội vàng nhảy ra phía xa.
Rầm. . .
Tảng đá đập mạnh xuống mặt đất tạo thành một tiếng vang lớn, sau đó kéo lê vào bên trong đám bụi, tạo thành dấu vết cày xéo trên mặt đất.
Toàn bộ tất cả mọi người đều tạm thời đình chiến, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía trong đám bụi bặm mà con quái vật người đá khổng lồ vừa tạo nên.
Rầm. . .
Rầm. . .
Bên trong đám bụi, từng tiếng đá va chạm vào nhau, khiến cho bầu không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.
Vốn đang bám trên vai Trường Tiếu, Kim Nguyên Ưng vỗ cánh bay lên trên cao, ánh mắt nó phát sáng nhìn vào bên trong đám bụi ấy.
" Oang ~. . ."
Chợt nó kêu lên một tiếng vang thật dài, kêu gọi Trường Tiếu bên dưới.
" Mọi người cẩn thận, con quái vật người đá còn chưa chết. Nó tách ra thành hai con quái vật đá nhỏ hơn."
Vụt. . .
Trường Tiếu vừa dứt lời, bên trong đám khói bụi lao ra hai con quái vật đá khổng lồ. Phi thẳng về phía trước với một vận tốc vô cùng nhanh.
Mỗi con nhằm vào một con Hắc Kim Ngưu cùng với hai tên nam nữ Băng Hoàng Tông bên cạnh.
Ầm. . . Ầm. . .
" Bò ò ~. . ."
Hai tên nam nữ kịp thời phản ứng né tránh ra một bên, chỉ là con yêu thú của bọn hắn lại không may mắn như vậy.
Hai con quái vật đá đâm trúng người hai con yêu thú Hắc Kim Ngưu, đẩy cả người nó theo một đoạn dài rồi va vào vách tường. Đập bẹp dí hai con yêu thú tội nghiệp.
Đến lúc này, đám người mới có thể nhìn rõ được hình dạng của hai con quái vật người đá.
Kích thước của nó chỉ to bằng một nửa con quái vật người đá trước. Thế nhưng hai con quái vật này, có cái đầu giống hình một con bọ, di chuyển bằng bốn chân, không có đuôi.
Ban nãy chính là nó dùng cái đầu của mình, húc vào người hai con yêu thú Hắc Kim Ngưu ấy.
" Trường Tiếu, tất cả là tại ngươi ấy. Hấp ta hấp tấp."
Bên cạnh Hàn Ly Hồ tức giận quát lớn.
Chính vì tại Trường Tiếu mà khiến cho hai tên Lãnh Mộc và Đổng Mộ quay sang đối phó với bọn hắn, bây giờ lại thêm hai con quái vật đá này nữa, đúng là tiến thoái lưỡng nan mà.
" Ta biết sao được?"
Trường Tiếu tức giận cãi lại, trong lòng âm thầm buồn bực.
Nếu hắn biết sớm con quái vật người đá ấy vẫn còn có thể chia tách thành hai con quái vật đá khác, hắn đã không hành động vội vàng đến vậy.
" Được rồi. Bây giờ là lúc để các ngươi cãi nhau sao? Tìm cách giải quyết hai con quái vật này mới là trọng điểm a."
Đường Lăng tức giận quát lớn, ngăn không cho hai bên tiếp tục sinh sự.
Hai con quái vật đá này mới chỉ xuất hiện thôi, mà bên hắn đã tổn thất tới bốn người rồi, vậy mà hai tên này còn cãi vã tìm cách đẩy tội cho nhau.
Hiển nhiên, Đường Lăng là gom chung tổn thất của tên nam tử cầm trường cung cùng với ba con yêu thú cấp hai.
Nói xong đôi mắt Đường Lăng hơi híp lại nhìn về phía hai con quái vật người đá, bắt đầu phân tích:
" Nhìn về hình thể cùng cách thức tấn công, thực lực của hai con quái vật đá này yếu hơn con quái vật người đá trước, tuy nhiên bọn chúng lại biết tìm cách lấy đà, sử dụng tốc độ di chuyển để đền bù thiếu sót đó."
" Trường Tiếu, ngươi bọc hậu. Kiểm tra xem khả năng phòng thủ của nó như thế nào."
Đường Lăng vừa dứt lời, Trường Tiếu lập tức kéo căng dây cung, một phát bắn trúng đầu con quái vật đá.
Ầm. . .
Lọc cọc. . .
Mũi tên của hắn xuyên nổ đầu của nó, lập tức nổ thành một cái lỗ nhỏ. Đất đá văng lung tung.
" Gào. . ."
Con quái vật đá tức giận gào lên một tiếng, hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía hắn. Bước chân nhanh chóng di chuyển, lao về trước với một vận tốc càng ngày càng nhanh.
Bên cạnh đồng bạn của nó cùng động tác như vậy lập tức theo sau chân đồng bạn mình lao về phía Trường Tiếu.
" Khả năng phòng thủ kém hơn con quái vật người đá trước. Ít nhất là lúc trước, con quái vật người đá ta bắn cũng không nổ cái lỗ to như vậy."
Trường Tiếu nhanh chóng hạ xuống cây trường cung, xoay người chạy đáp lại.
Nói đùa, hắn không chạy để hai con quái vật đá húc chết sao?
Trường Tiếu chạy đến một chỗ vách hang động, phía sau là hai con quái vật đá đang truy đuổi. Không chút do dự, bàn chân hắn vận dụng thân pháp, chạy dọc một đường thẳng lên trên tường hang động.
Ầm. . . Ầm. . .
Hắn vừa chạy một khoảng cách trên cao, hai con quái vật đá bên dưới ngay lập tức húc thẳng vào tường, tạo thành hai cái lỗ to bên dưới.
Vốn đang chạy dọc trên bức tường, bàn chân phải Trường Tiếu đấy mạnh, nhảy ra phía sau, đồng thời trên bầu trời, Kim Nguyên Ưng xuất hiện.
Bàn tay trái nhanh chóng túm lấy chân Kim Nguyên Ưng, theo động tác là là bay dần xuống dưới thấp. Đến khi chân hắn vừa chạm đất, đã là vị trí đám người Băng Hoàng Tông lúc trước.
Đằng xa Lãnh Mộc và Đổng Mộ vừa thấy đám người Băng Hoàng Tông bận phải đối phó với con quái vật đá, lập tức phi thân lao về phía hang động bên kia, vị trí của Lãnh An còn đang ngất xỉu.
Chỉ là vừa mới chạy vài bước, lập tức dừng lại bước chân, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Trước mặt bọn hắn là hai con yêu thú của Băng Hoàng Tông, Ngọc Hoàng Sư và Tuyết Linh Hồ.
Phía xa xa Đường Lăng ánh mắt liếc về phía Lãnh Mộc và Đổng Mộ, khoé miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Hai ngươi tưởng rằng có thể dễ dàng thoát khỏi tay của bọn ta sao? Nằm mơ đi.
Để yêu thú của bọn hắn kéo chân hai tên đó, đợi sau khi giải quyết hai con quái vật người đá này rồi, thì giết hai tên đó sau.
Lãnh Mộc và Đổng Mộ trong lòng bất đắc dĩ, không còn tìm thấy con đường nào khác, lập tức xông vào đối phó với hai con yêu thú, tìm cách thoát ra.
Thế nhưng vì đánh nhau từ nãy đến giờ, linh khí trong cơ thể đã không còn bao nhiêu, thực lực bọn hắn bị giảm sút đi ít nhiều. Đối phó với hai con yêu thú cấp hai, trong thời gian ngắn không làm gì được bọn chúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.