Chương trước
Chương sau
Hơn ba tháng sau, Cao Lãng đi ra bên ngoài mật thất.
Khí tức trên người hắn, vô cùng hùng hồn, dần dần bị hắn thu liễm lại.
Qua khoảng thời gian này, Cao Lãng điên cuồng rèn luyện võ kỹ bên trong đó.
Công pháp Thiết Binh Công ngoài việc tu luyện đơn thuần, cần phải có một thứ vũ khí phù hợp. Cao Lãng đã lấy luôn Bút Phán Quan làm vũ khí cho hắn.
Thế nên môn Công pháp Thiết Binh Công của hắn đã có chút thay đổi. Từ Tiểu thành lên Đại Thành. Cao Lãng nhận được 100 năng lượng.

Ngoài ra, qua quá trình rèn luyện võ kỹ, Cao Lãng cũng thành công nâng cấp bốn môn võ kỹ: Huyết Phán Quan, Bạt Thiệt Địa, Tiễn Đao Địa, Thiết Thụ Địa. Từ Tiểu Thành lên Đại Thành, nhận được 400 điểm năng lượng.
Còn các môn võ kỹ khác của hắn, dù đã rất cố gắng, nhưng không thể đưa nó từ Đại thành lên Viên Mãn.
Dù cho môn võ kỹ đó Cao Lãng học nó từ khi hắn tu luyện tại Cao Gia.
Điểm năng lượng Cao Lãng hiện có: 585 điểm năng lượng.
Hắn không hề sử dụng nó mà tích trữ đến khi cần thiết. Nguyên nhân cũng chỉ tại những món đồ mà Tử Văn đưa ra quá đắt đỏ.
Bên trong đầu Cao Lãng, Tử Văn kiểm tra điểm năng lượng tích trữ của hệ thống.
Hệ thống tích trữ: 10 tỷ hỗn độn năng lượng.
Hỗn độn năng lượng, là nguồn năng lượng cao cấp hơn cả điểm năng lượng của Cao Lãng.
1 hỗn độn năng lượng tương đương với 1000 điểm năng lượng.
Tử Văn có 10 tỷ, đổi ra chính là 10000 tỷ điểm năng lượng.
Nếu Cao Lãng nhìn thấy con số này, chắc chắn hắn sẽ quỳ xuống hoài nghi nhân sinh.
Ngươi có nhiều điểm năng lượng thế này rồi. Còn đi bắt chẹt con số lẻ này của ta đâu?
Phần lớn điểm năng lượng của Tử Văn, được lấy từ nguồn năng lượng đen đó.
Một cao cấp vị diện, có khoảng gần 4 tỷ hỗn độn năng lượng.
Tử Văn sau khi trở về đã nhét gần 2 tỷ hỗn độn năng lượng để nâng cấp hệ thống.
Nguyên nhân hệ thống vẫn còn cảm giác sơ khai, chính là vì thực lực Cao Lãng quá yếu, không thể khai mở hoàn toàn chức năng của nó.
Tử Văn là đang chờ đợi, đến ngày Cao Lãng mạnh lên. . .
(ー_ー゛)
. . . . . .
Cao Lãng bước chậm ra bên ngoài. Tại cửa phòng bếp, Vân Hi và A Lôi đã sớm đứng đó chờ hắn.
" Lãng đệ, ngươi tới chậm."
Nhìn thấy Cao Lãng đi ra Vân Hi mỉm cười nói.
" Không, là các ngươi tới sớm."
Cao Lãng mỉm cười phản bác lại.
Đầu Trâu đại nhân còn chưa xuất hiện, ba bọn hắn đứng ở đây chờ đợi chỉ là mất công mà thôi.
Chờ đợi khoảng nửa tiếng sau, Đầu Trâu mới xuất hiện, hắn mặc trên người một bộ áo choàng đen, bên trên vẫn đeo mặt nạ đầu trâu như mọi khi.
Nhìn thấy hắn, đám người Cao Lãng bất giác đứng thẳng lưng, bình tĩnh chờ hắn tiến đến ra lệnh.
" Đã đông đủ hết rồi." Đầu Trâu lẩm bẩm cười nói.
" Ăn gì chưa?"
Ba người Cao Lãng nhìn nhau, liền đồng loạt lắc đầu.
Biết hôm nay là ngày rời đi Dược Hoa Vực, tiến tới bên ngoài hải đảo. Đám người sáng ra đã đứng bên ngoài này, đã ai được ăn cái gì vào bụng?
" Vậy thì đi thôi."
Đầu Trâu lắc đầu cười nhạt nói, liền dẫn bọn hắn quay lại nhà bếp.
Bên trong nhà bếp, đã sớm có đầu bếp sáng sớm dậy nấu ăn ngoài đó.
Keng. . . Keng. . .
" Bếp trưởng. Cho bốn tô mì." Gõ gõ gây âm vang chú ý, Đầu Trâu lạnh nhạt nói.
" Tốt. Đầu Trâu đại nhân."
Đầu bếp gật đầu nói, nhanh chóng nấu mì cho bọn hắn, rồi đem ra đặt lên một chiếc bàn gỗ gần đấy.
Cạch. . .
" Ăn đi. Thời gian bí cảnh mở ra còn 15 ngày nữa, không có việc gì phải vội cả."
Nhìn thấy bốn tô mì nóng trên bàn, Đầu Trâu cầm lấy bên cạnh một đôi đũa, bình tĩnh nói.
" Phải."
Ba người đồng loạt gật đầu, nhanh chóng ngồi lên bàn, mỗi người một bát mì ngồi ăn.
Sụp. . . Sụp. . .
Nhanh chóng ăn một bát mì, mọi người đơn giản đều thoải mái hơn lúc trước rất nhiều, áp lực vô hình cũng biến mất.
Đầu Trâu trong lòng mỉm cười, liền bình tĩnh đứng dậy rời đi.
Đám người nhanh chóng đứng dậy đi theo sau lưng hắn.
Còn bốn bát mì không, Đầu bếp lát nữa sẽ tự khắc dọn cho bọn hắn.
Đầu bếp:" . . ."
Đồng loạt đi ra sảnh chính của Vọng Hương Lâu. Vì là sáng sớm, bên ngoài chỉ có lẻ tẻ vài người.
Mặt Ngựa đã sớm ngồi trên một cái ghế gần góc tường, khu vực Quản lý Vọng Hương Lâu.
Cả người hắn dáng vẻ có chút hư thoát, bàn chân còn hơi run rẩy nhè nhẹ.
Thời gian gần đây, Mặt Ngựa cảm thấy eo mình sắp không kiên trì nổi.
Gặp lại hai tình nhân cũ, hắn đơn giản thực hiện cách đơn giản nhất mà dễ dàng nhất.
Đối phó với Triệu Vy, hắn còn có thể chịu. Nhưng đối phó với Uyển Dư thì. . .
Người ta là Tông chủ Hợp Hoan Tông, tinh thông mị thuật đồng thời tinh thông 360 tuyệt kỹ không góc chết. Không ép Mặt Ngựa đến mức gầy đi một vòng mới lạ.
" Tham kiến Mặt Ngựa đại nhân."
Đi đến chỗ hắn ngồi, đám người Cao Lãng đồng loạt hành lễ với hắn.
" Thân phận của các ngươi đã được tẩy trắng. Từ nay về sau các ngươi chính là Khách Khanh của Triệu Gia. Tuy nhiên lại được hưởng ưu đãi, không cần phải đi làm nhiệm vụ, hàng tháng vẫn được hưởng những lợi ích và bổng lộc Triệu Gia ban cho."
Nhìn qua đám người, tầm mắt di chuyển đến chỗ Cao Lãng, Mặt Ngựa bình tĩnh nói.
Trong lòng thầm kêu khổ, vì giúp đám Cao Lãng có được những lợi ích này, hắn nhưng là phải vất vả cày ngày cày đêm a.
" Đa tạ Mặt Ngựa đại nhân."
Đám người Cao Lãng vui vẻ đáp lại.
" Cầm lấy." Mặt Ngựa khẽ nói, đồng thời cánh tay vung lên. Trên tay hắn xuất hiện một cuộn giấy ném về phía Cao Lãng.
Bộp.
Cao Lãng nhanh chóng bắt lấy cuộn giấy, ánh mắt tò mò cẩn thận mở ra xem. Bên cạnh hắn Vân Hi và A Lôi cũng tò mò nhìn sang.
Địa giai cao cấp công pháp. Âm Dương Giao Hợp Kinh.
" Đây là. . ." Nhìn thấy nội dung trong cuộn giấy, Cao Lãng kinh ngạc nói.
" Công pháp của Hợp Hoan Tông. Âm Dương Giao Hợp Kinh. Học tập nó, sau này ngươi làm chuyện đó với người Hợp Hoan Tông, không sợ bị hút lấy tu vi."
Mặt Ngựa bình tĩnh nói.
" Oa. . . Lãng đệ, đây là đồ tốt nha. Nhất định phải cất giữ cho tốt. Đồ tốt huynh đệ cùng hưởng."
Cao Lãng còn chưa tỏ vẻ gì. Vân Hi ánh mắt đã sáng lên, lẩm bẩm nói. Đổi lại bên cạnh là ánh mắt coi thường của A Lôi.
" Thế nhưng Mặt Ngựa đại nhân, ta không có lý do gì để giữ nó." Cao Lãng nghiêm túc nói, nhanh chóng cuộn lại đưa cho Mặt Ngựa.
Môn công pháp này đâu chỉ không sợ bị nữ nhân Hợp Hoan Tông hút lấy tu vi. Nếu hắn tu luyện đúng cách, thậm chí còn hút lấy tu vi các nàng ấy chứ?
Chỉ là Cao Lãng không hiểu Mặt Ngựa tại sao lại đưa cho hắn, quy củ của Địa Cung, Cao Lãng hiểu.
Nhìn thấy cuộn giấy trước mặt mình, Mặt Ngựa có chút im lặng. Ngươi tại sao lại không giống ta năm xưa cơ chứ, có đồ tốt thì cứ việc lấy dùng thôi. Quản chi nó là của ai chứ?
" Ta không phải cho không ngươi." Ấn cuộn giấy về tay Cao Lãng, Mặt Ngựa bình tĩnh nói, bàn chân hơi run rẩy.
Hắn muốn đứng dậy, thế nhưng người lại không có sức, không thể đứng dậy nổi chỉ đành tiếp tục ngồi một chỗ.
" Đây là phần thưởng ta đưa trước cho các ngươi. Mục tiêu là đi ra bí cảnh, thì phải đột phá được Linh Đan Cảnh. Nếu không ta sẽ thu hồi lại."
Nhìn cuộn giấy trong tay mình, Cao Lãng khẽ im lặng. Hắn biết, Mặt Ngựa chỉ là tự ý lấy lý do mà thôi. Đi vào bí cảnh đột phá Linh Đan Cảnh nhất trọng đã là phần thưởng lớn nhất, làm gì có phần thưởng thêm nữa cơ chứ?
Tuy thế Cao Lãng cũng không già mồm, hắn nhanh chóng cất cuộn giấy vào không gian giới chỉ, hai tay chụm lại hành lễ một lần nữa:
" Đa tạ đại nhân."
" Đi đi."
Mặt Ngựa phẩy tay một cái, không quan trọng nói ra.
Đám người Cao Lãng gật đầu, đồng loạt đi ra khỏi Vọng Hương Lâu.
Đầu Trâu đi đến chỗ Mặt Ngựa, nhìn thoáng qua hắn rồi rời đi, lạnh nhạt nói:
" Ấu Lăng đã được ta sắp xếp nàng đến Thanh Linh Vực, Hắc Vô Thường ở đó thế nên ngươi không cần quan tâm nhiều. Ngươi ở lại đây giải quyết nốt việc của mình đi."
Mặt Ngựa trong lòng thầm cười khổ, cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng.
Triệu Vy và Uyển Dư đòi hắn phải đền bù lại suốt những 17 năm qua. Bây giờ bảo hắn phải đền bù kiểu gì a?
Vài tháng này đã gần như vắt kiệt sức hắn rồi. Ngay cả eo cũng cảm giác không còn là của mình nữa.
Đoàn người Cao Lãng được Đầu Trâu dẫn đến một toà Truyền Tống Trận vô cùng to lớn của Dược Hoa Vực.
Tất cả mọi người đều đeo mặt nạ, mặc trên người trang phục của Địa Cung. Đầu Trâu ném cho người vận chuyển bốn viên linh thạch hạ phẩm, liền sớm đi vào bên trong.
Các toà Truyền Tống Trận này, đều được kết nối với một toà Truyền Tống Trận khác, có thể vận chuyển qua lại với nhau.
Chi phí vận chuyển là mỗi người một viên linh thạch hạ phẩm.
Toà Truyền Tống Trận này khác với toà Truyền Tống Trận do Vô lão làm nên.
Toà Truyền Tống Trận của Vô lão chỉ dùng được một lần, không có toạ độ cố định mà phải có người cài đặt vào. Đồng thời giới hạn không thể vận chuyển một lúc nhiều người bên trên nó.
Ầm. . . Ầm. . .
Truyền Tống Trận bên trên dần dần vận chuyển, Cao Lãng lại nhanh chóng được thưởng thức cảm giác đi tàu lượn. Trải qua một, hai phút, tầm mắt của bọn hắn đã hoàn toàn biến đổi.
Rì rào. . .
Không khí vô cùng thông thoáng, không có nồng nặc áp lực hơi người như ở Dược Hoa Vực.
Xa xa trong tầm mắt hắn, Cao Lãng lần đầu tiên được nhìn thấy. . . Biển.
" Đầu Trâu đại nhân, bây giờ chúng ta đang ở đâu?" Đi theo sau chân Đầu Trâu, Cao Lãng ngạc nhiên hỏi.
" Long Hải Thành. Một vùng đất gần sát với khu vực Hải Đảo nhất. Nơi này năm xưa gọi là Long Hoàng Thành, một nơi phồn hoa về kinh tế. Chỉ là hiện tại. . ."
Đi về phía trước dẫn đường, Đầu Trâu bình tĩnh giải thích:" . . .Chỉ là một cảng biển mà thôi."
" Ngươi từ đây đi về phía Đông khoảng trăm dặm. Chính là đặt chân đến một trong hai Cấm Khu phía Đông đại lục. Hoàng Long Cấm Khu." Đi bên cạnh Cao Lãng, Vân Hi nhanh chóng nói ra, thể hiện vẻ hiểu biết của hắn.
" Chính xác." Đầu Trâu ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn Vân Hi, bước chân không thay đổi nói ra.
" Vậy giờ chúng ta phải làm gì?" Cao Lãng coi thường nhìn Vân Hi một cái, liền tiếp tục hỏi.
" Trước tiên phải kiếm một con tàu." Đầu Trâu nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.