Đứng đối diện với Hạ Kình, người mặc áo choàng đen rơi vào trầm mặc, hắn từ từ nhấc cánh tay mình lên, vén bỏ chiếc mũ trùm đầu ra. Một thanh niên với khuôn mặt gầy gò, hai mắt hơi lõm sâu, bờ môi khô ráp. Từ trong chiếc mũ chùm đầu chui ra. " Quế Võ?" Hạ Kình sắc mặt âm trầm chuyển sang kinh ngạc, khẽ thốt ra. Sau cùng lại chuyển sang vẻ giận dữ, nói:" Một kẻ Phản đồ của tông môn như ngươi tới đây là có việc gì? Mau rời đi đi." " Xem ra ngài vẫn còn nhớ tên đệ tử này?" Thanh niên lẩm bẩm, nhẹ giọng nói ra:" Ta tới đây tất nhiên là đưa tên sư điệt của ta rời đi." " Ai là sư điệt của ngươi, hắn là đệ tử của Linh Hoàng Tông." Hạ Kình trầm giọng nói, sắc mặt khó coi. " Sao lại không phải đâu, nó là con trai của sư huynh ta cơ mà?" Quế Võ mỉm cười nói, tâm tình rất bình thản. " Ngài không cần phải từ chối, sư huynh từ nhỏ đã sử dụng máu huyết của mình nuôi dưỡng Bút Phán Quan, thế nên nếu trong người không mang huyết mạch của hắn, tuyệt không thể nhận chủ được." " Như vậy thì sao chứ, hắn là đệ tử của Linh Hoàng Tông, chứ không phải phản đồ giống ngươi." Hạ Kình vẫn kiên quyết nói ra. " Sư phụ. Ngươi vẫn cổ hủ như vậy." Quế Võ khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói ra: " Để hắn ở đây, chỉ có một con đường chết. Chỉ có đi theo ta, hắn mới có thể phát triển được." " Có ta ở đây, hắn không chết được." Hạ Kình trầm giọng nói. " Để rồi hắn giống như Viêm Phàm sư huynh sao? Sư phụ. Viêm Phàm sư huynh khi đó đã là Nguyên Anh Cảnh cửu trọng, vẫn có kết quả như thế." " Huống chi là tên tiểu tử này mới chủ có thực lực Linh Hải Cảnh. Tông môn muốn hắn lúc nào chết chẳng được?" Quế Võ đột nhiên cất cao giọng nói, thần tình mất kiên nhẫn. Hạ Kình rời vào trầm mặc, nắm tay hắn siết chặt lại, nội tâm liền rơi vào sự tranh đấu. " Để hắn vào đi." Giọng nói phía sau lưng hắn vang lên, Ái Liên vẫn duy trì động tác chữa trị Cao Lãng, đầu không quay lại nói ra. " Ngươi?" Hạ Kình vẻ mặt hơi bất ngờ một chút, nhìn về Ái Liên, lại nhìn về Quế Võ. Dường như tỉnh ngộ ra, đầu hơi cúi lùi về một bên. " Hạ Kình, ngươi vẫn luôn cứng đầu như vậy. Là ngươi nợ bọn hắn." Ái Liên từ tốn thu tay lại, liền nhẹ nhàng đứng dậy. Cao Lãng nằm yên trên giường đang cảm nhận dần những biến động trong cơ thể của hắn. Hai mắt nhắm nghiền không hề cử động giống như đang ngủ say. " Ái Liên, việc này ngươi cũng muốn nhúng tay vào?" Hạ Kình ngữ khí hơi gấp gáp, lộ ra vẻ lo lắng. " Ta không." Ái Liên lắc đầu, nhìn thẳng vào mắy Hạ Kình, bình tĩnh nói:" Ta đến để chữa trị cho tiểu tử kia mà thôi." " Vậy là tốt nhất." Hạ Kình dần bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói. " Dẫn hắn rời đi đi, chuyện ngày hôm nay coi như chưa có chuyện gì xảy ra." Ái Liên quay đầu về phía Quế Võ, nhanh chóng ra lệnh hắn. " Phải. Đa tạ sư nương." Quế Võ gật đầu, người hơi cúi với Hạ Kình một cái, liền bước vào trong phòng. Chỉ là vừa bước vào, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc nhìn vào bên trong. Ngay cả Hạ Kình và Ái Liên vẻ mặt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn vào Cao Lãng đang nằm trên giường. Cao Lãng khí tức nội thi bên trong cơ thể, ngay khi Ái Liên vừa dừng vận chuyển linh khí, hắn ngay lập tức thử nghiệm trùng kích vào Linh Hải Cảnh bát trọng. Luồng linh khí như thực chất vẫn còn dồi dào trong cơ thể hắn được dẫn động chạy thẳng vào trong đan điền. Đồng thời, nguồn năng lượng từ viên đan dược Ái Liên nhét vào miệng hắn, cũng đang toả ra sức sống mãnh liệt. Không hề có một chút sự khó chịu nào, cứ như vậy nước chảy thành sông. Cao Lãng trước ánh mắt kinh ngạc của bốn người xung quanh. Thành công đột phá. Nhẹ nhàng mở mắt ra, Cao Lãng nhìn về tên nam tử trước mặt mình, nhẹ giọng hỏi dò: " Ta nên xưng hô tiền bối như thế nào?" " Ngươi cứ việc gọi ta là Quế Võ sư thúc là được." Quế Võ nhẹ gật đầu, nhẹ giọng nói. Bàn tay hắn giơ ra, chộp lấy người Cao Lãng, cứ thế một tay xách cơ thể hắn lên, xoay người đi ra bên ngoài. " Thời gian không còn nhiều, đưa ngươi rời đi càng sớm càng tốt." Quế Võ sắc mặt lạnh nhạt, nói. " Khoan đã, Võ sư thúc. Phiền phức người đưa cả huynh đệ ta theo." Thấy Quế Võ cứ vậy đi thẳng, Cao Lãng nhanh chóng hô lên. Quế Võ bước chân dừng lại, liếc nhìn Vân Hi một mặt căng thẳng đứng bên cạnh, lập tức chộp cả người hắn liền rời đi. " Đa tạ sư thúc." Cao Lãng thở ra một hơi, cảm kích nói ra. Vân Hi là huynh đệ tốt của hắn, lần này nếu cứ thế rời đi, để Vân Hi ở lại, Cao Lãng sợ rằng Vân Hi lành ít dữ nhiều. " Vị tiền bối này, ngài có thể thả ta xuống không? Ta chạy theo được." Vân Hi vẻ mặt xấu hổ nói ra. Bị người ta một tay xách ngang hông như xách gà con thế này, đi ra ngoài hắn đúng là không dám gặp mặt ai. " Các ngươi chạy quá chậm, ta xách các ngươi đi cho nhanh." Quế Võ lạnh nhạt trả lời, liền cứ thế xách hai người rời đi. Trước khi rời đi, hắn nhẹ cúi đầu xuống hành lễ với Hạ Kình và Ái Liên. Cả người hơi trầm xuống, bàn chân phát lực nhảy thẳng lên trên nóc nhà rồi biến mất. Hạ Kình im lặng một hồi lâu, đột nhiên cả người bạo phát, xung quanh hắn tràn đầy chất lỏng màu xanh biếc, bắn thẳng xung quanh phòng. Xì xì. . . Chất lỏng chạm vào đồ đạc xung quanh, lập tức bị ăn mòn, phát ra âm thanh vang dội, khí độc phát tán ra xung quanh. Bàn tay hắn liên tiếp ra chưởng đánh vào căn phòng, chỉ trong chốc lát, căn phòng của hắn gần như bị hủy hoại hoàn toàn. " Hạ Kình, ngươi làm gì?" Nhìn thấy hành động của hắn, Ái Liên biến sắc, thất thanh la lên. " Bình tĩnh đi. Ta chỉ đang loại bỏ một số dấu vết mà thôi." Hạ Kình nhẹ giọng nói, khí tức dần dần thu liễm. Hành động của hắn, là cho tông môn một cái bàn giao. Nếu không Cao Lãng cứ thế biến mất khỏi Hình Đường, không những hắn bị trách phạt, mà ngay cả Ái Liên cũng bị liên lụy theo. Tí tách. . . Chất độc Hạ Kình phát ra không hề biến mất hoàn toàn, mà bám vào bên trên bàn tay hắn, dần chuyển sang màu đen nhánh. Ái Liên bước chậm đến bên hắn, cầm lấy bàn tay Hạ Kình, linh khí từ bàn tay nàng phát tán ra, dần xoa dịu đi chất độc. " Sau này ngươi nên ít sử dụng linh khí thôi, bản thân ngươi đã không còn đủ để khống chế Độc thuộc tính nữa." Chăm chú chữa trị bàn tay hắn, Ái Liên nhẹ giọng nói. " Chẳng phải còn có ngươi hay sao?" Hạ Kình khẽ mỉm cười, ôn nhu nói ra. Nghe thấy lời hắn, nắm tay nàng hơi siết chặt lại. Khẽ thả ra, nhẹ nhàng lùi lại vài bước. " Không phải lúc nào ta cũng có thể ở bên cạnh ngươi." Khẽ cắn môi dưới, Ái Liên nhẹ giọng nói, liền xoay người rời đi. Hạ Kình bình tĩnh nhìn lấy nàng rời đi, cảm nhận hơi ấm còn trong lòng bàn tay mình, khẽ nắm chặt lại. Âm u thở dài một hơi. Là năm đó hắn cứng đầu không nghe lời nàng, khiến cho mối quan hệ của cả hai đến bây giờ vẫn không thể hàn gắn lại được. (ー_ー゛) . . . . . . Quế Võ hai tay xách Cao Lãng và Vân Hi lướt đi như một cơn gió trên từng khu vực bên trong Linh Hoàng Tông. Gần như không một ai có thể nhìn thấy hắn, ngay cả đám trưởng lão cũng không hề ngoại lệ. Đi đến chỗ ranh giới của khu vực Nội môn, bước chân Quế Võ chợt dừng lại. Khụ khụ. . . Tiếng ho khan vang lên, Cao Lãng và Vân Hi sắc mặt khó chịu, Quế Võ di chuyển quá nhanh, lại thêm hai bọn hắn bị xách ôm ngang người cả con đường xóc nảy có thể hiểu. " Võ sư thúc, chúng ta ra ngoài rồi sao?" Cao Lãng lấy tay chống đỡ đầu mình, nhẹ giọng nói ra. Chỉ là thấy Quế Võ không chả lời, hắn liền nổi lên cảnh giác, ngẩng đầu nhìn phía đối diện. Trước mặt Quế Võ cách một gian nhà, Vương Hi Phượng cả người mặc chiếc váy trùm màu đỏ thắm, hai tay khoanh lại mỉm cười nhìn hắn. " Là ngọn gió nào đưa một tên phản đồ như ngươi quay về Linh Hoàng Tông vậy?" Vương Hi Phượng mỉm cười nói ra, ánh mắt chợt liếc sang Cao Lãng. " Xem ra sư phụ của ngươi cũng quá phế đi. Ngay cả đệ tử của mình cũng không giữ lại được, chi bằng ngươi nên bảo hắn từ chức Nguyên lão đi. Để người có tài làm thay." Vương Hi Phượng nói xong, chợt cười lên khanh khách, điệu cười vô cùng chói tai. Cao Lẵng sắc mặt hơi nhói, bàn tay Quế Võ hơi dùng lực siết chặt cơ thể hắn, khiến Cao Lãng cảm thấy đau đớn. Mặc kệ Vương Hi Phượng, Quế Võ ánh mắt liên tục đảo xung quanh, hòng tìm lối thoát. " Ngươi không cần cố gắng dãy dụa, nơi đây trận pháp bị phong ấn. Trừ khi ngươi chịu vứt bỏ cả hai tên kia, nếu không thì đừng hòng có thể rời đi." Dường như cảm nhận Quế Võ nghĩ gì, Vương Hi Phượng mỉm cười nói ra, vẻ mặt đầy tự tin. Cao Lãng trong lòng cảm thấy lo lắng, nếu những gì Vương Hi Phượng nói là thật, xem ra tối nay hắn lại phải chịu thêm không ít đau khổ rồi. Ái Liên mặc dù đã chữa trị hoàn toàn cho hắn, cũng giúp Cao Lãng đột phá, thế nhưng không có nghĩa Cao Lãng có thể vận động mạnh được. Cả kinh mạch và cơ thể hắn đều chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, cần có thời gian nhất định bồi dưỡng, mới có thể chiến đấu được. Nhìn thấy Bút Phán Quan cầm trên tay mình, Cao Lãng nhếch miệng cười khổ. Tuy nghe lời mọi người xung quanh cây bút này lai lịch rất phi phàm, nhưng hiện tại đối với hắn quả thật là gân gà. Quế Võ động, hai tay xách Cao Lãng và Vân Hi vòng qua người Vương Hi Phượng, phi thẳng ra ngoài. Nhìn thấy Quế Võ không chịu thả lại người nào, Vương Hi Phượng nhếch miệng cười một tiếng, liền động theo. Tuy nói có trận pháp phong ấn xung quanh, nhưng nàng cũng không thể vì thế mà lơ là. Linh khí hội tụ xung quanh, hai cánh tay Vương Hi Phượng chuyển thành một đôi cánh lửa lao thẳng đến chỗ Quế Võ. Cả người nàng xoay thành một vòng tròn trên không trung, tạo thành một cột lửa vô cùng lớn trực tiếp giáng xuống. Hoả Phụng Bái Vĩ. Bên trong cột lửa, tạo nên một con chim phượng hoàng lửa vô cùng sống động. Động tác đang lao xuống tấn công con mồi. Quế Võ ánh mắt hơi loé lên, chân hắn dẫm mạnh xuống nền đất, cả người tạo thành hình vòng cung, hữu kinh vô hiểm đưa cả ba người né được đòn đánh ấy. Rầm rầm. Phượng Hoàng Lửa lao thẳng xuống đất gây nên một cỗ chấn động lớn tạo thành một cái hố nhỏ, xung quanh còn có đám lửa tro tàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]