Khoé miệng Chung Thy nở một nụ cười nhạt.
Ai tính kế ai, còn chưa biết rõ ràng đâu?
Cao Lãng và Vân Hi là mồi nhử để lộ những người ẩn giấu trong bóng tối chui ra, nhưng đồng thời cũng là cơ hội, để nhìn thấy đám lão già đó để lộ ra nanh vuốt của mình.
Dễ dàng tìm ra biện pháp ứng đối.
. . . . . .
Tối ngày hôm sau, phía sau núi khu vực Linh Hoàng Tông. Có hai bóng người lén lút đi vào bên trong, cả hai vô cùng cẩn thận, mặc dạ hành kín mít, sử dụng thân pháp nhẹ nhàng di chuyển trong bóng tối.
Hai bóng người đứng trước vách núi thì dừng lại, một người trong đó bước chậm tiến sát đến phía vách núi, cẩn thận nhìn xuống bên dưới.
Phía dưới là một hố sâu đen ngòm nhìn không thấy đáy, bên dưới còn có từng tiếng gió ríu gào thổi thẳng lên trên, vô cùng kinh dị.
Cao Lãng khoé mặt co giật, bối rối lùi lại, tiến thẳng về phía Vân Hi, giọng gấp rút:
" Ngươi xác thực là đưa ta đi tìm bảo vật chứ không đưa ta vào chỗ chết?"
" Yên tâm. Ta đúng thật là vào một lần rồi, chẳng phải vẫn bình an đi ra sao? Cứ theo sau lưng ta là được."
Tiến sát lại gần Cao Lãng, Vân Hi cười khẽ nói nhỏ một tiếng, vỗ vỗ bả vai hắn, liền dẫn đầu đi trước.
Cao Lãng nhìn lấy bóng lưng của hắn, trong lòng im lặng.
Ta là còn tưởng ngươi nghe theo lệnh từ mấy tên kia, nói láo đâu?
" Nhảy theo đúng bước chân ta."
Vân Hi tiến sát vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-he-thong-trong-he-thong-cua-ta/1602542/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.