Chương trước
Chương sau
Đây là một khoảng thời gian vô cùng im ắng. Bầu không khí tại Thanh Ba Hồ trở nên rất đỗi quỷ dị.
Thiếu niên kia sống lại ngay trước mắt hai người, khiến cả Cao Lãng và Vân Hi đều mộng bức.
" Lãng đệ, ngươi có nhìn thấy giống ta?" Vân Hi run giọng, hạ thấp thanh âm của mình.
Hắn nói rất nhỏ, nếu Cao Lãng không ngồi cạnh hắn, không khí xung quanh vô cùng yên ắng, thì có lẽ đã không thể nghe rõ.
" Ta nhìn thấy." Cao Lãng nhẹ giọng đáp.
Khi thấy thiếu nữ bỏ đi, cả hai đều nghĩ hắn chết rồi, bản thân vốn không quen không biết, nên chẳng ai đến giúp hắn cả.
Chính là ngồi yên, giữ im lặng xem kịch vui.
Sau khi nhìn thấy hắn chết, trong lòng hơi chút vui vẻ, đáng đời một tên sở khanh.
Ngay cả tên nữ nhân của mình cũng không nhớ, thậm chí còn nói ra tên của nữ nhân khác, chứng tỏ dục vọng cầu sinh của thiếu niên đó còn chưa đủ mạnh mẽ.
Hắn chết sớm, cũng đỡ phải tai hoạ biết bao nhiêu thiếu nữ?
Chỉ là khi thiếu niên vặn lại cổ mình, người tưởng đã chết lại còn sống nhăn răng trước mặt, ai cũng có cảm giác kinh dị.
Ban đầu Vân Hi nghĩ rằng hắn say rượu hoa mắt, nhìn lầm. Nhưng cả Cao Lãng cũng nhìn thấy giống hắn, không phải cả hai đều nhìn lầm được chứ? Không thể nào?
Thế giới này vốn không có quỷ thần, bản thân Cao Lãng cũng không tin quỷ thần.
Thế nhưng những việc quái dị xảy xa trước mặt hắn, vẫn đủ khiến hắn phải lạnh gáy. Nhất là khi có hơi men say trong người.
Bất chợt một luồng gió lạnh thổi qua. Khiến cho cả hai đều rùng mình, tinh thần cũng tỉnh táo hơn không ít.
" Huynh đệ, lại đây uống rượu?"
Bất chợt Cao Lãng đối với thiếu niên đó hét lớn, làm bên cạnh Tử Văn bị giật mình.
Quản chi là người hay quỷ? Gọi hắn lại gần đây để nhìn cho rõ, chẳng phải dễ dàng hơn sao?
Thiếu niên đó còn đang mơ màng, sau khi nghe tiếng gọi của Cao Lãng, hai mắt thất thần nhìn lại, có chút ngạc nhiên, không ngờ ở chỗ vắng vẻ này cũng có người ngồi.
Cũng không ngần ngại gì, thiếu niên đó ngay lập tức đi vào bàn nhậu.
Khi nãy trong bóng tối, Cao Lãng cũng chỉ nhìn thấy bóng người, phải đến khi thiếu niên lại gần, Cao Lãng mới nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
Da mặt hơi nhợt nhạt, tóc dài lượn sóng, vẻ mặt vô cùng lãng tử. Đủ để mê chết rất nhiều thiếu nữ khi nhìn thấy hắn.
" Xin chào, tại hạ Phạm Thiên. Chuyện vừa rồi nếu khiến hai vị gây mất nhã hứng, hai vị bỏ qua cho."
Phạm Thiên cười nhạt một tiếng, cầm lên chén rượu Cao Lãng vừa rót cho hắn, khẽ giơ lên, lập tức uống hết.
" Sảng khoái. Tại hạ Vân Hi, bên cạnh là đệ ta, tên là Cao Lãng. Lần đầu gặp mặt." Vân Hi cười to một tiếng, vui vẻ nói ra.
Cao Lãng vẻ mặt cứng ngắc, có chút khó coi nhìn lấy Vân Hi.
Ta là đệ ngươi hồi nào?
Ăn nói cho cẩn thận, đừng tưởng uống rượu với ta là ta không đánh ngươi.
Ba người ngươi đến ta đi, ngồi uống thêm một thời gian nữa, Phạm Thiên cũng là người biết uống rượu, thế nên cả ba đều uống với nhau rất vui vẻ.
" Thiên công tử, khi nãy ta chắc chắn mình không hề hoa mắt. Ta chính là thấy ngươi bị nữ nhân của mình bẻ gãy cổ rồi, sao ngươi có thể bình tĩnh vô cùng ngồi tại đây? Ngươi không phải quỷ đi?"
Cao Lãng khó hiểu nói ra, cười trêu Phạm Thiên.
Ngồi uống với Phạm Thiên lâu như vậy, Cao Lãng chắc chắn hắn là người, không phải quỷ.
Chính là nghĩ mãi mà không giải đáp được thắc mắc hắn vừa nhìn thấy.
Ngồi bên cạnh Vân Hi cũng đánh ánh mắt sang, chờ câu trả lời của hắn.
" Ta đương nhiên là người rồi." Phạm Thiên cười khổ:" Chỉ là công pháp của ta, có liên quan đến tính mềm dẻo của xương cốt, có thể đứt rồi nối lại được."
Nghe thấy thế, hai người đều gật gù, liền không hỏi gì thêm.
Có một số người, đặc tính của công pháp vô cùng quan trọng, nếu kẻ địch biết có thể tạo ra khắc chế cho công pháp của mình, gây thiệt thòi cho bản thân, vì thế rất ít người sẽ tiết lộ ra bên ngoài.
Phạm Thiên nói được nhiều như thế, chính là đã để ý đến Cao Lãng và Vân Hi, nếu còn không biết điều hỏi thêm, chính là làm khó hắn.
Ba người liền chuyển đề tài, nói đủ mọi câu chuyện khác nhau, cứ thế ồn ào cả một bờ hồ.
Sau khi biết được Ngạo Thiên cũng chuẩn bị thi vào làm đệ tử Linh Hoàng Tông, hai người đối với hắn càng thêm nhiệt tình, chủ động kết giao bằng hữu.
" Hết rượu rồi." Uống nốt chén cuối cùng, Vân Hi cầm lên bình rượu không, có chút tiếc nuối nói ra.
" Được rồi, cũng nên đến đây thôi, muộn rồi." Cao Lãng cười nhẹ.
" Hai vị, cáo từ, tại hạ xin phép về trước." Ngạo Thiên lập tức đứng dậy, chắp tay với hai người.
" Ngạo Thiên huynh đi thong thả." Vân Hi mỉm cười, trả lại hắn một cái đáp lễ.
Ngạo Thiên mỉm cười một tiếng, sau đó rời đi.
Cao Lãng bình tĩnh nhìn lấy Vân Hi, nhẹ giọng nói ra:" Được rồi, ngươi dọn dẹp chỗ này đi."
" Tại sao chỉ mình ta dọn dẹp chỗ này?" Vân Hi mộng bức, trong đầu toàn dấu chấm hỏi.
" Ngươi nghĩ sao tên Ngạo Thiên đó lại vội về như vậy? Hắn là ngại dọn dẹp a, cũng chỉ có ngươi không khách sáo mới để hắn rời đi nhanh như vậy." Cao Lãng cười nhạt một tiếng.
" Ta. . . Không được, ngươi phải dọn cùng ta." Vân Hi nghẹn lời, bất chấp nói ra.
" Ha ha ha. . ."
Cao Lãng cười lớn, ánh mắt hả hê nhìn lấy Vân Hi, bàn tay ôm chặt bụng của mình.
Vân Hi tức đến xạm mặt lại.
Ngươi cười cái gì cười? Vui lắm hay sao mà cười?
Mặc dù Cao Lãng nói như thế, nhưng hắn vẫn giúp Vân Hi dọn dẹp sạch sẽ. Hai người mới cùng nhau rời đi.
" Về rồi sao?" Vừa bước vào trang viên, Cao Lãng ngay lập tức gặp Chung Linh đứng ngoài cửa, gương mặt lạnh như băng nhìn lấy hai người.
" Chung Linh cô nương, ngươi là đang đợi hai chúng ta sao?" Vân Hi nở một nụ cười xinh đẹp, có chút cao hứng nói ra.
Chung Linh nhíu chặt đôi lông mày xinh đẹp lại, trên người Vân Hi nồng nặc mùi rượu, khiến nàng cảm giác rất khó chịu.
Ánh mắt lạnh như băng nói:" Cô cô ta bảo mặc dù đã thành đệ tử Linh Hoàng Tông, nhưng hai ngươi vẫn phải tham gia vào kỳ thi chiêu mộ đệ tử, nếu không nàng cũng bó tay."
" Ta đã biết, thay ta gửi Thy trưởng lão lời cảm tạ." Vân Hi lập tức thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói ra.
Chung Linh khẽ gật đầu, xoay người như một cơn gió rời đi, cái mùi trên người Vân Hi khiến nàng không thích, vì thế nhanh chóng rời đi càng nhanh càng tốt.
Mấy ngày hôm sau, Cao Lãng cùng Vân Hi đều ở trong phòng tu luyện, cũng không có ai ra ngoài chơi bời gì cả.
Chung Thy sau khi nghe tin tức này âm thầm gật đầu, mặc dù đã vào tông môn, nhưng vẫn luôn không thể lơ là. Hàng năm số lượng đệ tử bị đuổi ra khỏi tông môn, vốn không hề ít.
Bên trong căn phòng của mình. Cao Lãng ngồi khoanh chân chuyên tâm tu luyện.
Hắn nhờ Tử Văn để ý giúp hắn, nếu có kẻ xâm nhập, Tử Văn sẽ lập tức cảnh báo hắn dậy.
Từng luồng linh khí vận chuyển tuần hoàn chạy dọc theo kinh mạch của Cao Lãng. Tu luyện một lúc lâu, cuối cùng Cao Lãng cũng chạm đến bình cảnh.
Thế nhưng dù cố gắng thế nào, Cao Lãng vẫn luôn có cảm giác không thể đột phá được.
Sau khi suy tư hồi lâu, Cao Lãng mới phát hiện ra, hắn cần một trận chiến, mới có thể đột phá.
Trong lòng đối với lần chiêu thu đệ tử sắp tới càng thêm chờ mong. Cao Lãng cảm giác, khi đó chính là thời khắc hắn đột phá.
Cuối cùng, ngày gì đến cũng sẽ đến.
Các trưởng lão Linh Hoàng Tông dồn dập xuống núi.
Một vị Nội môn trưởng lão, năm vị Ngoại môn trưởng lão, lập thành một đội, đi vào trong thành đăng ký chiêu thu đệ tử số lượng lớn.
Điều kiện thu nhận, từ hai mươi tuổi trở xuống, thực lực Linh Hải Cảnh đệ nhất trọng trở lên.
Sau khi sáu vị trưởng lão vào trong thành. Người dân trong cả ba toà thành đều trở nên vô cùng náo nhiệt.
Số lượng người đăng ký, phải lên tới hàng chục nghìn người.
Rất nhiều kẻ không đủ tiêu chuẩn, vẫn cắm đầu vào đăng ký, mong muốn chờ đợi vận may. Thậm chí còn có nhiều kẻ hơn hai mươi tuổi, thực lực Linh Hải Cảnh, đều khai gian đi đăng ký.
Tất cả những hành động bất chấp này, đều vì danh tiếng của Linh Hoàng Tông.
Tông môn mạnh nhất phía Đông đại lục.
Đệ tử trong Linh Hoàng Tông, kẻ nào không phải người trên người? Chỉ cần vào được Linh Hoàng Tông, dù là tên ăn mày, thì thân phận và địa vị ngay lập tức đứng trên đỉnh danh vọng.
Đợt kiểm tra vô cùng nghiêm khắc, tất cả đều phải đặt tay lên một tấm hắc bia màu đen, kiểm tra căn cốt và thực lực.
Chính vì nhờ có bước đầu tiên vậy, nên số thí sinh bị loại rất nhiều. Sau hai ngày đăng ký, số lượng đệ tử đăng ký thành công chỉ còn 1234 người.
Tất cả những người này, đều được đưa đi tham gia vòng thứ hai, kiểm tra tâm tính.
Đoàn người nối đuôi nhau rời khỏi thành, từ ba toà thành tập kết lại trong một khu rừng nhỏ.
Khúc Dao Lĩnh.
Một khu rừng tập kết yêu thú bên trong Kinh Đông Vực. Nằm không xa Linh Hoàng Tông.
Khúc Dao Lĩnh tồn tại rất nhiều yêu thú mạnh mẽ, nghe đồn thậm chí có rất nhiều yêu thú cấp bốn bên trong.
Vì số lượng linh khí nồng nặc, nên yêu thú bên trong Khúc Dao Lĩnh, so với Hắc Phong Lĩnh mà Cao Lãng đã đi qua hồi trước, nhiều hơn rất nhiều.
Linh Hoàng Tông vẫn luôn giữ lại Khúc Dao Lĩnh, mục đích để rèn luyện đệ tử, đây cũng là nơi đất riêng của Linh Hoàng Tông, các công hội đều không được săn bắt yêu thú nơi đây.
Vì Khúc Dao Lĩnh, chỉ dành cho đệ tử Linh Hoàng Tông mà thôi.
Sau khi tập kết đầy đủ tại Khúc Dao Lĩnh, một tên trưởng lão Nội môn của Linh Hoàng Tông quét mắt nhìn lấy đàn người, sử dụng linh khí cao giọng hô to:
" Mọi người đều đã tập trung đông đủ, như vậy ta sẽ giới thiệu cho các ngươi vòng thứ hai."
" Tất cả mọi người đều phải vào trong Khúc Dao Lĩnh, sống ở trong đó một tuần, sau một tuần thì đi ra, tính điểm xếp hạng bằng số lượng yêu hạch mà các ngươi đem ra. Nếu kẻ nào dám lấy yêu hạch không phải săn giết được ở bên trong thay thế, ngay lập tức bị phế bỏ."
" Nên nhớ, sau khi vào trong, Linh Hoàng Tông chỉ chịu trách nhiệm không cho các ngươi gặp yêu thú cấp bốn mà thôi, sống chết không quản."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.