Chương trước
Chương sau
Lan Nương giận một hồi lâu, miệng lẩm bẩm chửi rủa tên thanh niên đó, phí mất của lão nương cái gì một cái giày, mới chú ý đến Cao Lãng và Vân Hi đứng ngoài nãy giờ, xem trò vui.
" Xin chào, không biết cửa hàng này có hay không bản đồ Kinh Đông Vực?"
Thấy Lan Nương ánh mắt bất thiện nhìn mình, Vân Hi vội mở lời, sợ nàng có câu nói không thân thiện.
Thần thái vô cùng tự nhiên, giống như hai người mới quen từ trước.
Ánh mắt Lan Nương loé qua vẻ khác lạ, sau đó biến mất. Nở một nụ cười chuyên nghiệp.
" Khách quan, ngươi muốn mua bản đồ loại gì?"
" Kinh Đông Vực có rất nhiều bản đồ: bản đồ Thiên Cơ Thành, bản đồ Tinh Vân Thành, bản đồ Đông Môn thành, bản đồ bình nguyên Kinh Đông Vực, . . ."
Lan Nương lập tức liệt kê cho hai người rất nhiều bản đồ để lựa chọn, mỗi loại là một khu vực khác nhau trong Kinh Đông Vực.
Hai tên thiếu niên dáng vẻ bất phàm, chắc chắn là người có tiền, lại thêm da thịt trắng trắng trẻo trẻo, khuôn mặt tuấn lãng, phù hợp với ánh mắt của Lan Nương.
Giới thiệu cho hai người càng thêm ra sức.
Tên thanh niên vừa rồi đi so sánh với hai thiếu niên trước mặt mình, Lan Nương đúng cảm thấy, khác nhau một trời một vực.
Nhìn thấy Lan Nương quá nhiệt tình, ánh mắt Vân Hi hiện lên vẻ e ngại, bên ngoài tỏ vẻ bình thường, nhưng ánh mắt điên cuồng liếc sang bên cạnh cầu cứu, đáng tiếc Cao Lãng căn bản không thèm quan tâm.
' Ngươi e ngại chẳng lẽ ta không e ngại sao? Việc này ngươi quen thuộc hơn ta, nên xin mời ngươi tiếp tục biểu diễn."
Ánh mắt Cao Lãng hồi đáp.
Dù chỉ mới quen, nhưng cả hai trong thời gian này đều phối hợp nhau rất tốt.
Dù chỉ là một cái ánh mắt, Vân Hi ngay lập tức hiểu được ý nghĩ của Cao Lãng, âm thầm cắn răng.
" Lan Nương đúng không?" Vân Hi mỉm cười nói ra, mơ hồ có chút e ngại.
" Phải. Bình thường buôn bán mọi người đều gọi ta là Lan bà chủ, người quen thuộc với ta, đều gọi Lan Nương."
Lan Nương vui vẻ hồi đáp, chính là mới gặp lần đầu, ta đã cảm thấy chúng ta rất thân thiết.
" Hắn mới là người mua bán, ta là đi theo thôi." Vân Hi nhàn nhạt cười, bàn tay chỉ vào người đứng bên cạnh.
Ngươi nghĩ ta không có cách giải quyết sao? Lần này đến lượt ngươi.
Sắc mặt Cao Lãng hơi cứng đờ, trong lòng thầm chửi một câu, khoé miệng giật nhẹ.
Lan Nương nhìn qua Cao Lãng, ánh mắt khẽ sáng lên, Vân Hi bên cạnh nhan sắc vốn thuộc dạng nhất đẳng, thiếu niên bên cạnh này cũng không hề kém cạnh a.
Chỉ là trong lòng Lan Nương hơi băn khoăn, khuôn mặt thiếu niên này nàng nhìn rất quen thuộc, chỉ là nàng lại nhất thời không kịp nhớ ra.
" Ta muốn loại bản đồ lớn bao trùm toàn bộ Kinh Đông Vực, không biết cửa hàng có loại này không?"
Sau một khoảng thời gian do dự ngắn ngủi, Cao Lãng liền mở miệng nói ra yêu cầu.
" Bà chủ?"
Cao Lãng hơi nhíu mày, Lan Nương thất thần nhìn chằm chằm vào hắn, khiến Cao Lãng có chút không chịu được.
Dù là ai? Nếu bị nhìn chằm chằm liên tục lâu như thế, đều sẽ không nhịn được mà đánh thức họ.
" A. . " Lan Nương ngơ ngác hô nhẹ một tiếng, mới hoang mang nói ra:" Ta và ngươi đã gặp nhau bao giờ chưa?"
Cao Lãng mày nhíu càng sâu, nhẹ nhàng lắc đầu, giọng hơi khó chịu: " Chưa từng, ta là hôm nay lần đầu đến Kinh Đông Vực."
" Vậy sao? Ta thi thoảng có những đợt nhận hàng ở bên ngoài, nhà ngươi có hay không sinh sống gần Kinh Đông Vực?" Lan Nương không cam lòng nói ra.
" Ngươi vẫn chưa trả lời yêu cầu của ta?" Cao Lãng lạnh nhạt nói ra, ánh mắt bất thiện.
" Xin lỗi, có lẽ là ta nhận nhầm người." Lan Nương nhẹ cười bồi một tiếng, suy nghĩ một lúc, liền lắc đầu.
" Bản đồ loại lớn như vậy, ngươi chỉ có thể tìm đến ở khu sàn đấu giá lớn. Các tiệm tạp hoá khác, chỉ có bản đồ từng loại nhỏ, không có bản đồ lớn như vậy?"
Lan Nương nhẹ giọng trả lời.
" Đa tạ." Cao Lãng nhẹ gật đầu, liền cùng với Vân Hi quay người đi ra khu sàn đấu giá.
Cao Lãng muốn tìm tấm bản đồ hoàn chỉnh, còn việc mua rời rạc bản đồ như thế, muốn xem cũng rất phức tạp.
Bản đồ loại nhỏ chỉ ghi rõ từng địa phương một, thiếu rất nhiều ngóc ngách của Kinh Đông Vực.
Huống chi sử dụng một tấm bản đồ, vẫn tiện lợi hơn là dùng nhiều tấm, rồi tra tìm từng tấm bản đồ một.
" Xin chào. Ta là đến mua bản đồ."
Cao Lãng và Vân Hi vừa quay lại, đối diện hai người là một nam một nữ, chậm chạp tiến đến, nói với Lan Nương sau lưng.
Nam là một vị thiếu niên luôn mỉm cười, với nụ cười ôn hoà trên khoé miệng, khác với Vân Hi nụ cười tràn đầy tự tin, thiếu niên kia có nụ cười rất bình dị, rất gần gũi.
Hai nụ cười khác biệt nhau, và cái khác lớn nhất, là khí chất của cả hai người.
Nụ cười tự tin của Vân Hi đưa khí chất của hắn trở nên toả sáng, khiến người đối diện phải chú ý đến hắn, đôi khi còn bộc lộ một tia tà tính.
Nụ cười ôn hoà của thiếu niên kia lại khiến khí chất của hắn vô cùng bình dị, tạo nên người đối diện hắn cảm giác thoải mái.
Nữ bên cạnh, thấp hơn thiếu niên một cái đầu, dáng vẻ hoạt bát, nghịch ngợm. Trên tay còn cầm lấy đồ ăn vặt, khoé miệng còn có vết mỡ chưa lau.
Đi qua Cao Lãng và Vân Hi, thiếu niên mỉm cười hơi gật nhẹ một cái chào hỏi, hai người liền gật nhẹ một cái, đáp lễ theo.
" Khách quan nếu mua bản đồ toàn Kinh Đông Vực thì phải đến khu bán đấu giá, cửa hàng nhỏ của ta chỉ bán bản đồ loại nhỏ thôi."
Lan Nương liền đối với thiếu niên kia nói lớn, vừa mất công giới thiệu một lần mà không bán được hàng, nàng không muốn lần thứ hai cũng giống như thế.
" Đa tạ." Thiếu niên nhẹ giọng nói ra, liền quay đầu lại, thấy bóng lưng hai thiếu niên vừa đi qua mình không xa, vội vàng hô lớn:
" Hai vị chờ đã."
" Có việc?"
Cao Lãng dừng bước quay người lại, có chút bất ngờ nói ra.
" Tại hạ Sở Tiêu, đây là muội muội ta Sở Liên, không biết hai vị có phải cũng đến khu sàn đấu giá mua bản đồ?"
Bước chân hơi vội đến gần hai người, thiếu niên tự giới thiệu mình và muội muội, giọng trầm ấm nói ra.
" Tại hạ Cao Lãng."
" Tại hạ Vân Hi."
Hai người liền đáp lễ, ánh mắt khẽ dò xét tới đôi huynh muội này.
" Đúng vậy, chúng ta đang định đi đến sàn đấu giá." Cao Lãng nhẹ gật đầu, bình tĩnh nói ra.
" Gặp nhau là có duyên, chúng ta có thể hay không cùng đồng hành đi đến sàn đấu giá? Ta và muội muội cũng đang định đi đến đấy."
Cao Lãng trầm ngâm, hắn im lặng không trả lời, mà chỉ bình tĩnh nhìn lấy Sở Tiêu.
Đôi mắt Sở Tiêu vô cùng bình thản, so về khí chất, vô cùng không bình thường.
" Ê. Đang nói ngươi đâu, tại sao không trả lời?"
Sở Liên nhìn thấy người đối diện không nói chuyện với ca ca mình, mà ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, liền bất mãn nói ra.
" Xin lỗi, hai chúng ta đã quen thuộc đi chung với nhau, không muốn có thêm người đồng hành."
Khẽ liếc sang Sở Liên liền thu hồi lại, Cao Lãng cười nhẹ nói ra, vẻ mặt bất đắc dĩ.
" Không sao. . . Không sao, là ta đường đột." Sở Tiêu cười nhẹ nói ra, trong giọng nói không hề có tức giận.
Vẻ mặt Sở Tiêu vẫn luôn bình thản như vậy, ôn hoà cảm giác hắn vốn không hề tức giận bao giờ.
Chỉ là vẻ mặt muội muội hắn hoàn toàn ngược lại, ánh mắt trợn ngược trừng lấy Cao Lãng.
Ca ca của nàng đi đến đâu luôn được người ta chào đón đến đấy, lần đầu tiên bị người từ chối, thậm chí còn ghét bỏ hắn.
Mặc dù Cao Lãng vẻ mặt xin lỗi nói ra, thế nhưng trong lòng thiếu nữ này, chỉ cần từ chối ca ca của nàng, chính là ghét bỏ hắn, đơn giản không hơn.
Chính là vì giữ thể diện muội muội trước mặt ca ca mình, thiếu nữ cũng không thể to giọng chửi bới, chỉ có thể trừng mắt đe doạ mà thôi.
Cao Lãng sẽ sợ sao?
Hắn còn không thèm quan tâm, cả quá trình đến một cái liếc mắt cũng không có.
Cười khách sáo vài câu, Cao Lãng cũng Vân Hi liền biến mất theo dòng người.
Sở Liên trừng mắt suốt cả quá trình, cuối cùng không chịu được mà phải dụi hai con mắt đang nhức mỏi.
" Ngươi a. Tại sao vẫn có thể trẻ con như thế chứ?" Sở Tiêu cười khổ, có chút cưng chiều nhìn lấy Sở Liên.
" Hắn quá đáng ghét rồi, nếu để ta lần sau gặp được hắn, nhất định sẽ cho hắn biết tay." Sở Liên giơ giơ nắm đấm nhỏ, thấy nắm đấm còn có đồ ăn vặt, liền cắn một miếng nhỏ, vẻ mặt thoả mãn.
Sở Tiêu lắc đầu cười khổ, trong lòng không cho là đúng.
Không phải tự nhiên mà Sở Tiêu chủ động đi bắt chuyện với hai thiếu niên đó. Chính là khí chất của hai người gây nên sự chú ý của hắn.
Một người luôn nở nụ cười tự tin, một người quá đỗi trầm ổn. Đặc biệt là người thứ hai, xuất hiện vẻ trầm ổn của những người trung niên lớn tuổi, đã trải qua nhiều thăng trầm.
Tuổi trẻ luôn tràn đầy ước mơ và hoài bão, dù cho có trải qua sự kiện như thế nào, cũng sẽ luôn có thứ đó.
Sở Tiêu gọi thứ đó, là sức sống của tuổi trẻ, nhưng Cao Lãng, lại không hề có thứ sức sống đấy, như thể hắn đã sớm trải qua nó rồi vậy.
Với một thiếu nữ non nớt chưa có kinh nghiệm như Sở Liên mà đi đối phó với người như Cao Lãng.
Chỉ cần vài ba câu, thậm chí còn khiến nàng đi kiếm tiền cho hắn, còn vui vẻ không biết trời đất là gì.
" Ta có cảm giác, chúng ta sẽ còn gặp lại hai tên thiếu niên đó."
Sở Tiêu nhẹ giọng lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về hướng dòng người, chỗ Cao Lãng và Vân Hi vừa biến mất.
" Nơi này đông như vậy, sao có thể gặp lại nhanh như vậy?" Sở Liên bất mãn nói ra, không tin lời nói của Sở Tiêu.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không có giải thích.
" Đi thôi, ta tiếp tục đưa ngươi đi thưởng thức ẩm thực chỗ này." Sở Tiêu cười nhạt một tiếng, ôn hoà nói ra.
Sở Liên cao hứng gật gật đầu, vội vã lau sạch vết dầu mỡ, hai tay ôm chặt cánh tay phải Sở Tiêu, kéo hắn đi vào còn đường đông đúc.
Nàng mới chỉ ăn được vài món, còn rất nhiều món nàng chưa được ăn đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.