Chương trước
Chương sau
Đêm tối trong Hắc Phong Lĩnh, một bóng đen núp trên cành cây gần cửa hang động, mặc lấy trang phục của người Thượng Thanh Tông. Nhìn chằm chằm vào mười người đang đứng canh ờ cửa.
Bóng đen đó tất nhiên là Cao Lãng, trang phục Thượng Thanh Tông hắn lấy từ quần áo của hai tên thiếu niên Chu gia bị giết, tên thứ nhất bị chặt đôi người rách cả quần áo, may mắn tên thứ hai bị mất đầu, quần áo còn lành lặn.
Khi nãy lúc phát hiện ra hang động, Cao Lãng cũng nhận được nhiệm vụ mới Tử Văn đưa ra.
Nhiệm vụ phụ tuyến.

Nội dung nhiệm vụ. Xông vào trong hang động, tìm kiếm cơ duyên.
Phần thưởng nhiệm vụ. 300 điểm năng lượng.
Nhiệm vụ nhìn đơn giản, nhưng đúng là không đơn giản chút nào. Người bên trong đều là người Thượng Thanh Tông a, huống chi trong đó, chắc chắn sẽ xuất hiện cường giả Linh Đan Cảnh, với thực lực hiện tại, Cao Lãng đối đầu chỉ có một đường chết.
Hắn phải rình mò tìm chỗ tốt, một khi bị phát hiện là nguy hiểm trùng trùng.
Đáng tiếc Cao Lãng cũng là lớn gan, nếu đã tìm ra, sao có chuyện không đi vào. Dù cho không có nhiệm vụ, hắn cũng phải đi tìm cơ duyên thuộc về hắn a. Mặc dù cơ duyên này có vẻ xa vời.
Cao Lãng cũng có chút bất đắc dĩ, quần áo của tên Chu gia đó bị dính máu, từ nãy đến giờ hắn phải mất công tẩy vết máu đi, sau đó nhanh chóng mặc lên người, rồi chú ý động tĩnh đám người trong hang động. Thế nên cổ áo hắn vẫn còn ướt, khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Ngồi xổm trên cành cây, Cao Lãng cố nén khó chịu tê nhức trên hai chân, hắn đã ngồi yên ở chỗ này hơn hai canh giờ rồi.
Hắn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể lẻn vào trong, đáng tiếc vẫn chưa tìm được cơ hội.
" Chẳng lẽ phải ngồi đây chờ mãi sao?" Cao Lãng thầm nghĩ.
Ngoài việc phát hiện ra mỗi hai canh giờ, đám người Thượng Thanh Tông lại thay ca một lần, hắn cũng không tìm thấy điểm gì khác.
" Ngươi có thể dụ yêu thú đến a." Tử Văn lạnh nhạt nói ra.
Chứ đợi như thế này thì đợi đến bao giờ.
" Yêu thú. Đúng a." Cao Lãng hai mắt toả sáng. Hắn mò vào trong thương thành, tìm đến Xạ Hương Phấn.
Xạ Hương Phấn. Một loại phấn hoa có thể hấp dẫn yêu thú. 1 điểm năng lượng 1g.
Để chắc ăn, Cao Lãng mua 50g, sau đó cầm số Xạ Hương Phấn đó, lén lút lại gần đám người Thượng Thanh Tông đang canh giữ.
Sau khi đổi lấy số Xạ Hương Phấn, Cao Lãng còn 1745 điểm năng lượng.
Lén lút đi đến khoảng cách gần nhất có thể, bảo đảm sao cho đám người Thượng Thanh Tông không phát hiện được.
Cao Lãng bắt đầu rắc Xạ Hương Phấn vào trong không khí. Tay phải khẽ tụ linh khí, một cỗ lực đẩy từ trên tay hắn thổi vào đám bụi phấn, lan đến chỗ đám người Thượng Thanh Tông.
Cao Lãng khẽ nhếch miệng, hắn vừa sử dụng Xuy Phong Chưởng để thổi đi Xạ Hương Phấn. Bây giờ cấp tốc là tìm vị trí an toàn, tránh để yêu thú tấn công lan đến chỗ hắn. Rồi tìm cơ hội xâm nhập vào bên trong.
Cùng lúc đó, bên trong hang động đi ra một thiếu niên, dáng người thon dài, khuôn mặt tầm hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, cũng có thể coi là tuấn lãng.
Chỉ là khuôn mặt của hắn rất lạnh, thì giống như một thanh kiếm sắc bén. Vô cùng cao ngạo.
Màu đen tóc dài buộc sau gáy, để lại một chỏm tóc mái dài vuốt sang bên phải, trường bào màu đen có thêm những đường viền xung quanh màu vàng, càng làm nổi bật dáng người của hắn.
Bên hông hắn có đeo một thanh trường kiếm, nhìn về thanh trường kiếm, thi thoảng lại ẩn ẩn hiện ra một tia khí thế. Là một thanh Huyền giai binh khí.
Đây là một kẻ băng lãnh và cao ngạo đến tận cùng.
Còn hắn trong mắt Cao Lãng, thì là kẻ có địa vị cao hơn đám Thượng Thanh Tông bình thường, thích phát ra khí thế đi ra vẻ trước mặt người khác.
" Trẻ trâu." Tử Văn khịt mũi nói ra.
Người ta giả heo ăn hổ, đi trang bức ngầm. Đằng này lại cứ phô trương hết ra, như kiểu nhà giàu mới nổi chẳng hạn.
Phô trương càng lớn, lúc bị đánh mặt thì mất mặt càng nhiều.
Cao Lãng khẽ gật đầu, híp mắt nhìn chằm chằm vào tên thiếu niên đó, hắn vừa bố trí xong tất cả, tên này ra thì vừa kịp lúc.
Tí nữa thì có trò hay để xem rồi.
Vạn Thanh Sơn là tên của thiếu niên lãnh ngạo này. Hắn chính thiếu chủ của Thượng Thanh Tông.
Tâm trạng của Vạn Thanh Sơn hiện tại không hề tốt lành gì. Vì là thiếu chủ của Thượng Thanh Tông, hắn không thiếu tài nguyên tu luyện, cộng thêm thiên phú của hắn, đã giúp hắn hiện tại 19 tuổi, Linh Hải Cảnh thất trọng.
Trong lần gần đây nhất, với thiên phú của mình, hắn được Thanh Hoa học viện mời chào. Đáng tiếc cái thân phận của hắn xác định khiến hắn không thể gia nhập Thanh Hoa học viện, mà phải trở thành tông chủ đời tiếp theo của Thượng Thanh Tông. Vì vậy Thượng Thanh Tông sao có thể thả hắn đi.
Bây giờ nhớ lại, Vạn Thanh Sơn thổn thức vô cùng, quá khứ của hắn chỉ biết là tông chủ đi bên ngoài nhìn trúng hắn. Sau đó bắt về nhận làm quan môn đệ tử, được vài năm thì vui vẻ nhận làm con nuôi, cuối cùng trở thành thiếu tông chủ của Thượng Thanh Tông.
Vạn Thanh Sơn dù có xuống núi truy tìm, cũng không biết đi đâu mà tìm người thân của hắn. Vì căn bản hắn cũng không biết người thân mình ở đâu.
Đã không được vào Thanh Hoa học viện thì chớ, gần đây cái lão già bên Chu gia lại hay lảng vảng ở Thượng Thanh Tông, con mắt nhìn hắn quả thực muốn sắp hoà tan luôn rồi, cứ thế vuốt râu nhìn, bảo đáng ghét hay không ghét. Nếu không phải có tông chủ ở bên, Vạn Thanh Sơn đúng là muốn rút kiếm đấu sinh tử.
Đến nhìn hắn được vài hôm, sau đó thì đề thân rồi. Nào là gả con gái mình cho hắn, duy trì sự tốt đẹp giữa Thượng Thanh Tông và Chu gia, tăng tình cảm thân thiết giữa hai bên. Khiến Vạn Thanh Sơn càng tức giận, là ngay cả Môn chủ cũng đồng ý rồi.
Lấy vợ có gì tốt chứ, vướng tay vướng chân, hắn Vạn Thanh Sơn cần có kiếm là được, đâu cần nữ nhân.
Tu luyện còn có hứng thú hơn là lo mấy việc rảnh rỗi vô tích sự này.
Rồi đợt gần đây, tông môn phát hiện tin tức xuất hiện bí cảnh trong Hắc Phong Lĩnh, lập tức phái cường giả ra trận điều tra.
Trong Hắc Phong Lĩnh gặp được đám người Hắc Dao Tông. Liền liên thủ với chúng đánh đuổi yêu thú xung quanh, đuổi xong rồi thì đánh lén Hắc Dao Tông, khiến chúng phải bỏ chạy trối chết.
Vạn Thanh Sơn lơ mơ nghĩ, khi đó đúng là sảng khoái mà, đuổi đánh sướng tay mà không có kẻ nào dám đứng lại.
Tưởng rằng có bí cảnh, lấy lý do này trốn vào bên trong thì thoát được một kiếp, ai ngờ hôm nay tên đáng ghét Chu Gia gia chủ cũng xuất hiện tại đây.
Bảo là nào con gái bị bắt cóc, cần người giúp đỡ. Nào là chúng ta vốn dĩ là người một nhà,... Nói nhiều như thế, căn bản thì muốn người Thượng Thanh Tông đi giúp sức điều tra mà thôi.
Ta Vạn Thanh Sơn là thiên chi kiêu tử, ở Thượng Thanh Tông, không có kẻ nào dám to tiếng với ta. Đã bao giờ gặp chuyện uất ức như thế này.
' Con gái hắn trốn tốt lắm, tốt nhất là đi luôn đừng có quay về. Nếu Vạn Thanh Sơn ta mà gặp được. Một kiếm giết, hủy thi diệt tích.'
" Nói Chu gia mới nhớ, hai tên lúc sáng ta dặn đi ra ngoài dò đường đến giờ vẫn chưa về. Không phải là chui trong bụng yêu thú rồi chứ?" Vạn Thanh Sơn lẩm bẩm nói ra, khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Dần dần chuyển sang tức giận nói ra:
" Hai tên ngu ngốc, ta đã dặn là gặp yêu thú thì chạy về ngay báo cáo mà, mục đích là để tránh yêu thú lảng vảng gây rối khu vực này. Lần này thì hay rồi, chết ở đâu cũng không biết. Lão già Chu gia đó cũng kiếm cớ gây sự cho coi."
" Gặp qua thiếu tông chủ."
Đi ra ngoài của hang, hơn mười tên Thượng Thanh Tông đều cúi đầu hành lễ với hắn.
Vạn Thanh Sơn khẽ gật đầu, khuôn mặt vẫn duy trì vẻ băng lãnh.
Thế nhưng đám thiếu niên, thiếu nữ trẻ tuổi cũng không ai giận dữ mà nhìn hắn với vẻ sùng bái, ước ao.
Vạn Thanh Sơn ở bên trong không chịu được phải nhìn khuôn mặt Chu Gia gia chủ, vì vậy hắn đi ra hít thở không khí trong lành.
Khẽ nhíu mày, Vạn Thanh Sơn ngửi thấy mùi lạ, giống như là mùi phấn hoa. Cái mùi này, thì hít thở trong lành kiểu gì.
" Ngươi có phải hay không ngửi thấy mùi lạ?" Vạn Thanh Sơn trầm giọng hỏi.
" A, thiếu tông chủ. Gần đây có hơi ngạt mũi, tha thứ cho sư đệ không ngửi thấy mùi gì." Một tên thiếu niên đứng cạnh hắn không xa, hơi cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ nói ra.
Không khí xung quanh chợt im lặng.
Khẽ lắc đầu, Vạn Thanh Sơn cảm thấy bất đắc dĩ.
Đám người xung quanh cũng có vẻ hơi xấu hổ, có kẻ còn đang cố nhịn cười.
Một tên thiếu niên khịt khịt cái mũi, đánh cái hắt xì. Liền quay về Vạn Thanh Sơn cao giọng nói:
" Thiếu tông chủ, ngửi thấy. Là mùi như phấn hoa, chỉ là rất nhạt, nếu không để ý sẽ không nhận ra."
" Oa, thiếu tông chủ cái mũi rất thính nha." Một tên thiếu nữ sùng bái vuốt cái mông ngựa.
Vạn Thanh Sơn cảm thấy xấu hổ, hắn cố gắng giữ vẻ mặt băng lãnh, bảo trì im lặng che giấu đi nội tâm của mình. Ngươi nói như thế, ta làm sao dám tiếp lời ngươi a.
Trong lòng cũng âm thầm kỳ quái, gần đây có hoa hay sao mà lại có mùi phấn hoa.
Vạn Thanh Sơn nổi lên một dự cảm không lành.
" Ngao ~"
Một tiếng thú rống vang lên trong rừng phá tan màn đêm yên tĩnh, sau đó là từng tiếng yêu thú khác vang lên, vô cùng lộn xộn.
" Đến rồi." Cao Lãng hưng phấn, hắn tập trung tinh thần, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
" Có yêu thú tập kích." Vạn Thanh Sơn hét lớn, khuôn mặt cũng không duy trì được vẻ băng lãnh, dữ tợn hét lớn.
Tóm lấy một tên thiếu niên Thượng Thanh Tông còn đang hoang mang đứng gần hắn, đẩy vào trong cửa hang:
" Mau vào trong gọi tiếp viện, nếu không người bên ngoài không canh giữ nổi."
Đồng thời vẻ lo lắng bất an trong lòng hắn càng đậm. Yêu thú xuất hiện quá nhiều, mà lại còn pha tạp nhiều chủng loại khác nhau mà không gây sự với nhau, đây là làm sao làm được.
Một góc của thú triều cũng chỉ đến như thế này mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.