Hàn Vũ Thiên thoát xác trở về cơ thể cũ, Thất Bảo Thần Chủ cũng dần dần lấy lại ý thức, hắn đột nhiên cảm nhận được cơ thể đã thay đổi một cách khó hiểu. "Ngươi đã làm gì cơ thể này?" Thất Bảo Thần Chủ không giấu được vẻ mặt kinh hỷ liền quay đầu hỏi, Hàn Vũ Thiên đứng ở cổng dẫn ra bên ngoài nói: "Nơi này sắp sụp đổ, rời đi thôi." Thất Bảo Thần Chủ cũng hóa thành lưu quang rời khỏi bí cảnh, khi cả hai vừa trở ra thì bí cảnh lập tức rạn nứt rồi hóa thành đám đất vụn, Hàn Vũ Thiên cười nói: "Phá đi từng cái kinh mạch ban đầu của ngươi, rồi lại thay thế chúng thành Thất Bảo chi lực, có thể gọi nó là Thất Bảo Thất Thập Nhị Mạch." Thất Bảo Thần Chủ vừa tới Chuẩn Tổ lại mang theo cảm giác kì lạ trong người, khí tức cũng vượt qua Chuẩn Tổ thông thường. "Sắp đột phá." Thất Bảo Thần Chủ nhìn hai lòng bàn tay vẻ mặt hài lòng, Hàn Vũ Thiên thì bước đến điện cung chủ bế quan tu luyện. Cổng phía nam của Vạn Niên Thành vậy mà bị một đám người phá vỡ, bọn họ toàn thân mang theo khí tức khủng bố mà đến, tuy cao lắm chỉ là một Thánh Tông viên mãn, nhưng sau lưng lại có đến mấy trăm vạn nhân lực, đây chính là lực lượng tán tu khắp nơi tụ họp lại, bọn họ tới tất nhiên là cự tuyệt chiếu lệnh của cung chủ. "Hoàng đế bệ hạ còn không ra chiếu chỉ, một thế lực như các ngươi lại dám ép bọn ta?" Kim Hoằng Nhất là một trung niên bộ dáng uy mãnh cùng một thân tu vi Thánh Tông thượng vị, cũng được xem là một trong những người dẫn đầu tán tu khắp Nam Cương Quốc. "Đem Vạn Niên Thành phá nát cho ta, xem thử tên oa nhi kia có dám ra lệnh nữa không." Một nữ tu bề ngoài đã trung niên giơ tay hạ lệnh tên là Hạnh Thị, vô số tán tu nhắm đến những người vô tội xung quanh mà lao đến. "Làm càng?" Một đạo thanh âm từ trong không gian truyền tới hất bay đám tán tu đang định lao đến, Thổ Tương ở không trung chấp tay sau lưng bộ dáng thản nhiên. "Một tên tu sĩ Thánh Tông trung vị, cút!" Kim Hoằng Nhất từ trong ống tay áo bay ra trường kiếm lao đến Thổ Tương, nhưng đòn công kích còn chưa đi được nửa đoạn lại bị đánh bật về. Phùng Càn Dương đứng ở một quầy đồ gốm gần đó nhìn tới đám tán tu mỉm cười, lúc này bọn họ mới nhận ra được chuyện kì quái bên trong. Người dân lại không hoảng loạn mà bình tĩnh hoạt động như cũ, cứ như đang xem bọn họ diễn trò vậy. "Trúng kế." Lão già dẫn đầu thần sắc bình tĩnh tên là Lý Lăng Nặc, lão ta sớm đã biết từ khi đặt chân vào Vạn Niên Sâm Lâm, không hề có bất kì hoang thú nào tấn công nhóm người họ, lại càng không thấy tinh linh tộc hay vạn niên đệ tử thăm dò. "Đã đến thì không cần khách sáo." Từ trong Vạn Niên Cung truyền tới âm thanh của Hàn Vũ Thiên, dù cách mặt đất ngàn dặm vẫn là phát ra rất rõ, bậc thang từ Vạn Niên Cung trải dài xuống đất làm cho pháp tắc lây động. Lão già Lý Lăng Nặc chấp tay sau lưng thản nhiên bước lên, Kim Hoằng Nhất nắm cổ tay lão nói: "Lăng Nặc tiền bối, ngài dẫn đầu chúng tu không thể mạo hiểm, tên oắt con này rất là âm hiểm, ba vị Chí Thánh năm ấy là bị người của hắn giết." Hạnh Thị bên cạnh cũng thấp giọng nói: "Hay là phái một người lên đó thăm dò." Lý Lăng Nặc trầm tư suy nghĩ cũng có đảo mắt nhìn xung quanh, toàn bộ người trong Vạn Niên Thành đều yên tĩnh tới lạ, đây hẳn là chờ lão ra câu trả lời rồi mới phát động bước tiếp theo. "Hừ, giấu đầu lòi đuôi." — QUẢNG CÁO —
Một tên trung niên khác trên thân rất nhiều sẹo lớn tên Bá Tây Hành gạt vai Lý Lăng Nặc ra, hắn bước lên bậc thang đầu tiên lại rút ra trường thương toàn lực ném tới. Một thượng vị Thánh Tông toàn lực phát ra công kích hướng thẳng tới Vạn Niên Cung, nếu không có cao thủ hay trận pháp ngăn lại thì Vạn Niên Cung sẽ sụp đổ. Hai ngón tay kẹp mũi thương lại làm cho lực đạo toàn bộ thoát ra, đám tán tu kinh ngạc ngẩn đầu nhìn lại thấy Cố Mạch đứng ở giữa bậc thang. Vỏn vẹn dùng hai ngón tay ngăn cản một đòn toàn lực của Thánh Tông thượng vị thì ngay cả viên mãn Thánh Tông cũng không làm được chuyện này, lão già trước mắt ắt hẳn đã là đại viên mãn tu vi. "Bản cung chủ còn phải bế quan, đừng làm lãng phí thời gian." Mọi người nghe được giọng nói kia đã không còn kiên nhẫn, nó ẩn chứa đại đạo pháp tắc huyền diệu làm cho bậc thang tăng thêm trọng lực gấp mười lần. Lý Lăng Nặc vuốt chòm râu cười nói: "Lão phu đoán bản thân chưa bước lên được cung điện đã bị nghiền thành thịt vụn rồi." Bước chân đầu tiên của lão đặt lên bậc thang thứ nhất đã cảm nhận được áp lực kinh khủng, không khác nào vác theo quả núi sau lưng mà bước đi. "Động thủ!" Bá Tây Hành lập tức quát lớn để ra hiệu cho tán tu phía sau, nhưng còn chưa kịp xuất chiêu thì Phùng Càn Dương đã một thương cắt đầu của hắn, lão nhìn thủ cấp rớt xuống lăn vài vòng thì băng lãnh nói: "Chớ có manh động, bằng không nơi đây sẽ là mồ chôn của các ngươi." Tán tu ai cũng cau mày nhận ra bản thân sớm đã bị tu sĩ Vạn Niên Cung cải trang thường dân bao vây, tinh linh tộc cũng vây ở trên không trung. "Chết tiệt, không phục hồi đầu lại được." Thủ cấp của Bá Tây Hành không ngừng phun máu cùng biểu cảm đau đớn, dù bị cắt đầu mà vẫn sống thì là do Phùng Càn Dương đã nương tay. Bằng không bằng vào tu vi đại viên mãn chỉ cần một cái nhấc tay đã đủ giết ngàn kẻ như Bá Tây Hành. "Nằm yên cho lão phu, nếu kháng cự thì mạng nhỏ này của ngươi khó giữ." Phùng Càn Dương nhận được lệnh không được giết bất kì ai từ tu vi Thánh Nhân trở lên, nếu làm vậy thì Hiệp Hội Tán Sĩ vừa thành lập đã mất đi không ít lực lượng, khó mà thị uy với mấy cái thế lực khác. Lý Lăng Nặc bước được hơn nửa đường liền cảm thấy xương cốt đau nhức, nếu tiếp tục bước thì xương cốt nhất định bị gãy. Lão nhìn tòa cung điện phía trên cũng cắn răng mà bước tiếp, khí tức toàn thân đã bùng nổ toàn bộ không có lưu lại một chút gì. Bước đi thêm được hai phần ba quảng đường thì một tiếng rắc giòn vang phát ra, xương cốt của lão đã không chịu được mà gãy đi mấy cái, bậc thang này so với trọng lực áp chế mà Hàn Vũ Thiên bày ra ở Yêu Phù Quốc còn lợi hại hơn một phần. "Xuất!" Lý Lăng Nặc rống lớn đã xuất ra một thanh bảo kiếm lục sắc, bảo kiếm vừa ra chấn động pháp tắc cũng làm lão tăng thêm không ít thực lực. Một người một kiếm vụt thẳng lên bậc thang như không có bất kì rào cảng trọng lực nào, nhưng chỉ có lão mới biết bản thân sẽ nhận lấy hậu quả khó lường. Ngay khi chỉ còn ba bậc thang nữa là đến thì Lý Lăng Nặc thổ huyết rơi xuống, toàn thân xuất hiện vết nứt rỉ máu, xương cốt cũng gãy đi gần như toàn bộ. "Khụ khụ." Lý Lăng Nặc phun máu ngẩn đầu nhìn chỉ còn ba bậc thang nữa là tới, lão ta lần nữa dồn lực vào cánh tay trái chưa gãy, kéo lê cơ thể đầy máu lên, cơ thể vừa lên tay trái đã gãy. Hai bậc thang đối trước mắt đối với lão như là cả kiếp này không thể vượt qua được, đột nhiên ánh sáng thần thánh xuất hiện. Ở bậc thang cuối kia có một người đang chấp tay sau lưng nhìn lão, Hàn Vũ Thiên không chút cảm xúc nói: — QUẢNG CÁO — "Nếu ngươi không vượt qua được, thì thứ gọi Hiệp Hội Tán Sĩ sẽ không cần thành lập, thay vào đó thì bản cung chủ sẽ xóa sổ hết tán tu trong thiên hạ." Lý Lăng Nặc quay đầu nhìn xuống xuyên qua rất nhiều tầng mây thấy được tán tu đã bị vây kín, lão không còn cách nào có thể dừng lại việc này. Lý Lăng Nặc cắn răng làm máu tươi phụt ra nhiều hơn, lão ta dùng đầu đập mạnh xuống bậc thang bắn cơ thể của mình văng lên bậc thang thứ hai, nửa thân trên cũng đã nằm ở bậc thang cuối, nhưng thất khiếu đã chảy rất nhiều máu. "Lăng Nặc tiền bối!" Không ít người kinh hãi gào lớn, ở phía dưới vẫn luôn có màn ảnh chiếu hình ảnh của Lý Lăng Nặc leo thang. Tán tu khắp nơi theo chân Lý Lăng Nặc tới đây đều đem ánh mắt lo lắng nhìn lên màn ảnh, nếu vị dẫn đầu bỏ mạng thì tán tu trong thiên hạ nhất định sẽ chết, ai cũng biết Vạn Niên Cung Chủ nói là làm. "Chà, Hiệp Hội Tán Sỉ xem ra không thể thành lập rồi." Trương Quang ngồi ở mái nhà gần đó thấy màn ảnh lão già tán tu kia không còn động thì cảm thán, rất nhiều người nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy sát khí. Nhưng cũng có vài người cuối đầu tuyệt vọng, Lý Lăng Nặc đột nhiên ngẩn đầu dùng cằm kéo lê cơ thể bị tàn phá, khi đến dưới chân của Hàn Vũ Thiên thì gục ngã. "Xem ra ngươi cũng rất cố gắng." Hàn Vũ Thiên mỉm cười vung tay liền có khí lực nâng Lý Lăng Nặc lên, ngón tay nhất chuyển lại ngưng tụ ra 108 cây trâm băng đâm thẳng vào kinh mạch của lão. Dường như cơ thể bị thương nghiêm trọng làm lão không còn cảm nhận được đau đớn nữa, những tán tu thì phẫn nộ chửi mắng. "Khai Mạch." Hàn Vũ Thiên vỗ vào ngực của Lý Lăng Nặc liền làm lão phun máu kêu lên thảm thiết, cuối cùng là ngất đi. Nhưng ánh sáng thần thánh từ tay Hàn Vũ Thiên truyền tới, khiến cơ thể trọng thương của lão dần dần khôi phục nhanh chóng, đây chính là khai tâm hỏa của Thiên Dương Thập Linh, nhưng chỉ sử dụng được một lần trong một năm, công hiệu khai tâm và trị liệu cực kì hiệu quả. "Hiệp Hội Tán Sĩ được thành lập, lấy Lý Lăng Nặc làm hội trưởng." Hàn Vũ Thiên hạ lệnh xong liền xoay người rời khỏi, Vạn Niên Cung đệ tử cũng mau chóng rời khỏi đây, mặc kệ đám tán tu đang hoang mang, Lý Lăng Nặc thì xếp bằng giữa không trung. Thương thế của lão cấp tốc khôi phục kèm theo khí tức phiêu miễu cường thịnh hơn trước, Lý Lăng Nặc mở mặt ra vẫn là tư thế xếp bằng, nhưng cúi đầu thật sâu về phía cung điện nói: "Tạ cung chủ ban ân." "Không cần cảm tạ, ngươi nếu không quản tốt đám tán sĩ, thì đích thân bản cung chủ sẽ đến lấy mạng ngươi." Âm thanh của Hàn Vũ Thiên truyền tới lại không mang theo chút cảm xúc nào, lão già vẫn không có thấy bất mãn mà nhẹ gật đầu. "Lăng Nặc tiền bối, chúng ta..." Kim Hoằng Nhất, Hạnh Thị và Bá Tây Hành đến bên cạnh lão do dự hỏi, Lý Lăng Nặc lắc đầu thở dài nói: "Hiệp Hội Tán Sĩ đã không thể từ chối được nữa, chúng ta số lượng có nhiều cũng không thể so được với một mình người trẻ tuổi đó, Nam Cương Quốc đang đổi gió, chúng ta cũng phải thuận theo chiều gió mới sống tốt được." Ba người nhìn nhau cũng hiểu được những sự kiện đã diễn ra, Thanh Hoa Lâu là thượng hội lớn nhất đã quy về Vạn Niên Cung, Tây Quan thành, Bắc Quan thành, Đông Quan thành và Nam Quan thành từng là tứ đại thành trì lớn nhất cũng quy phục, còn cả tinh linh tộc thần bí và nhân ngư tộc Nam Hải. So về hiện tại thì Nam Cương thành phải lép vế gấp mấy trăm lần Vạn Niên Cung, tuy không có hành động nào, nhưng lời đồn đã bắt đầu truyền đi không hề nghi kị hoàng thất có nổi giận hay không. "Hoàng đế bệ hạ giá đáo!" Từ phía xa truyền tới thanh âm của một tướng sĩ hoàng thất làm vô số ánh mắt nhìn tới, kiệu vàng cửu long được rất nhiều cao thủ hộ tống đang tiến tới với tốc độ cực nhanh. Cưỡi trên hồ lô còn có Hồ Niên ở bộ dáng trẻ con, Hồ Thiên Nam cưỡi chiến mã bên cạnh, bọn họ bỏ qua tán tu mà đi thẳng lên Vạn Niên Cung. "Vừa nhắc đã tới, không biết bọn chúng tới là quy phục hay bất mãn đây." — QUẢNG CÁO —
Bá Tây Hành khoanh tay nhìn kiệu vàng lướt ngang qua, Lý Lăng Nặc chấp tay sau lưng nói: "Không phải chuyện của chúng ta, đừng quá để ý." Hoàng thất bước vào trong đại điện không chút kiên kị Vạn Niên Cung là đệ nhất thế lực ở Nam Cương Quốc, Hàn Vũ Thiên ngồi ở bảo tọa tay chống một bên đầu cười nói: "Hiền tế, ngươi tới đây cũng quá khoa trương rồi." Hồ Vận đứng đầu đám người hoàng thất ôm quyền nói: "Vạn Niên Cung Chủ, trẫm thật sự không có ý khiêu khích, nhưng vì hoàng uy của hoàng thất đang bị đe dọa, nên trẫm nhất định phải tới gặp mặt cung chủ." Hồ Vân khí khái quân vương không còn bộ dáng nhường nhịn của bậc tiểu bối thường thấy, Hàn Vũ Thiên cười nói: "Ồ, lập Khuynh Hy làm hoàng hậu rồi, ngươi cũng thay đổi không ít, rất có khí khái quân vương." Hồ Vân phất tay kéo chiếc ghế gần đó lại rồi ngồi xuống, hắn trầm mặc nói: "Chuyện lập kế hậu hai ta khoan hãy bàn tới, hôm nay trẫm tới là vì khế ước này." Hồ Vân giơ lên khế ước mà Hàn Vũ Thiên và Hồ Thiên Nam đã lập ra trước khi tiến công tiên tộc, đây chính là Vạn Niên Cung mượn nhờ lãnh thổ của Nam Cương Quốc, đợi đến khi tìm được nơi khác sẽ chuyển đi. Hàn Vũ Thiên cười nói: "Hồ Vân bệ hạ, ngươi lấy khế ước này ra để làm gì?" Hồ Vân hít một hơi thật sâu nói: "Ta muốn cung chủ ngài đây, hãy mau chóng tìm nơi ở cho Vạn Niên Cung, bằng không cắm rễ lâu dài sẽ làm hoàng thất bị uy hiếp." Hàn Vũ Thiên ngửa đầu cười lớn nói: "Hoàng đế bệ hạ, chuyện này đương nhiên rất dễ dàng, nhưng hoàng thất các ngươi lại quên đi một chuyện." Hoàng thất ai cũng cau mày cảm thấy có một chút nguy hiểm, Hàn Vũ Thiên sắc mặt lạnh xuống nói: "Vạn Niên Cung có thể đi như lời hoàng thất nói." Thành viên hoàng thất sắc mặt trở nên hòa hoãn lại bị câu sau làm cho chấn kinh. "Tới khi bọn ta lấy danh nghĩa xâm lược quay lại thì hoàng thất hãy cố mà sống sót." Hàn Vũ Thiên vốn là nể tình Hồ Vân là phu quân của Triệu Lệ Diễm, còn trọng tình trọng nghĩa với nàng khi nàng mất, nhưng hiện tại kế hậu của Nam Cương Quốc đã được lập, chút nể tình này cũng xem như là không còn, bọn họ không còn có thể là người chung một nhà, hiện là vì cái lợi trước mắt mà thôi. "Cung chủ đừng quá nóng giận, khế ước có nói Vạn Niên Cung và Nam Cương Quốc kết minh vô thời hạn, nếu hai bên ai là kẻ khơi màu chiến tranh trước thì trời đất bất dung, hồn niệm còn đó chớ có nóng giận." Hồ Thiên Nam bình tĩnh nhắc nhở Hàn Vũ Thiên, hắn thì cười thản nhiên nói: "Kết minh vô thời hạn đương nhiên là phải, kẻ nào gây chiến tranh trước ắt là trời đất dung, thế nhưng bản cung chủ có ngàn vạn thủ đoạn làm cho liên minh này chấm dứt, hoàng thất diệt tộc và Nam Cương lụi tàn, nếu muốn thì thử xem." Khí tức bá đạo cuối cùng bùng phát áp chế toàn bộ hoàng thất ở trong đại điện, suy cho cùng thì hoàng thất Nam Cương Quốc chưa một ai đạt tới đại viên mãn Thánh Tông, trước khí thế này buộc phải chịu thua. Hồ Vân thở dài nói: "Cung chủ đại nhân, ngài có thể lui một bước cho hoàng thất cơ hội, hãy xem như đây là ân tình cuối cùng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]