Hàn Vũ Thanh nắm chặt chuôi kiếm không phải là chuẩn bị cho chiến đấu, hắn dùng kiếm rạch vào không gian rồi trốn ở bên trong.
Bản thân không thể lấy một địch bảy thì chỉ còn cách kéo dài thời gian, Đạo Thanh đặt búa trên mặt đất cau mày nói:
"Xuất hiện khí thế ngút trời, rồi lại đột nhiên biến mất không chút tung tích, ý gì đây?"
Mộc Bích hơi trầm ngâm một chút nói:
"Đại ca, không lẽ là viện quân của nhân tộc sao? Muội thấy hắn ta chưa từng xuất hiện ở trên chiến trường."
Đạo Thanh nghe thấy lời này cũng không có sai thì thấp giọng nói:
"Vậy là hắn muốn câu kéo thời gian, chúng ta phải mau chóng giải quyết chuyện ở chỗ này."
Trí Phong một mực yên lặng bổng nhiên cất giọng nói:
"Không, chúng ta cần phải chậm rải chờ đợi viện quân của nhân tộc."
"Vì sao?"
"Ý gì?"
Sáu vị yêu thánh cùng lúc đưa mắt nhìn tới lão thất, Trí Phong dựa vào một tảng đá nói:
"Đệ sắp tiến hóa rồi."
Lời này làm cho sáu vị khác ánh mắt bừng tĩnh, Đa Cách mỉm cười nói:
"Đợi, tất nhiên phải đợi, lão thất cho chúng ta một cái yên tâm rồi, thì còn gì mà không đợi, ha ha ha ha."
Những vị yêu thánh còn lại cũng đồng loạt gật đầu, Đạo Thanh nhìn nhân tộc bị càn khôn tráo vây khốn nói:
"Đa Cách, tới ngươi động thủ."
Đa Cách tay cầm lưỡi hái gác trên vai bước về phía nhân tộc nói:
"Đại ca hạ lệnh, đệ sao phụ lòng được, Độc Tán Hoàng Tuyền."
Lưỡi hái liên tục xoay tròn tạo ra sương đen thổi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-han-vu-thien/359931/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.