"Ba kẻ này, thật sự không tầm thường một chút nào." Hưng Vinh trong lòng tràn ngập hứng thú quan sát đám người Vạn Niên cung, chỉ là một Thánh Tông sơ kỳ và 2 Thiên Thánh mà thôi, nhưng lại vượt qua các chướng ngại dễ dàng hơn họ. Điều này gợi lên hứng thú trong lòng của Hưng Vinh Thánh Tông, Lam Huyền bước lên phía trước liền có một tấm gương phản chiếu hắc ám vô tận xuất ra một đạo kiếm ý màu đen. Nàng ta nhanh chóng tránh né, bàn tay ngọc ngà không biết từ khi nào đã nắm hắc long kiếm trong tay, chém ra một đạo hắc ám kiếm man y như tấm gương phản chiếu. Dù là mô phỏng đòn mạnh nhất, nhưng chỉ là mô phỏng chiêu thức đơn giản rồi cường hóa vài lần mà thôi, tấm gương thật chất không thể nào nhìn thấu được toàn bộ sát chiêu của người khảo hạch. Lam Huyền dùng toàn lực đối cứng với công kích của tấm gương, khiến cho ma tức lan tràn tạo ra cảm giác khó chịu cho các nhân tộc. "Ma khí dơ bẩn." Một Thánh Tông viên mãn tên Cốt Phệ tỏ vẻ chán ghét phất tay liền có pháp tắc ngăn trở phía trước, bắt đầu triệt tiêu ma khí do một đòn va chạm của Lam Huyền tạo ra. Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng thản nhiên bước tới phía trước, một tấm gương xoay tròn phản chiếu ra băng sương lạnh lẽo. "Băng Tiên Điển?" Hàn Vũ Thiên không ngờ tới mô phỏng công kích của mình lại là một chiêu trong Băng Tiên Điển, Băng Liên Tuyết Nhiên. Hoa sen huyền ảo băng hàn đánh ra mang theo kiếm ý chói sáng thiên địa rung động pháp tắc, Hàn Vũ Thiên nhảy lên cũng dùng Băng Liên Tuyết Nhiên để đón đỡ công kích mô phỏng kia. Kiếm ý hòa làm một thể với thiên địa trực tiếp trảm tấm gương kia thành 2 nửa, Hàn Vũ Thiên là người đầu tiên vượt qua chướng ngại mô phỏng này. Một đòn bắt chước Băng Liên Tuyết Nhiên vừa rồi có chút lợi hại, nhưng tiếc rằng nó không thể làm tới mức độ một kiếm hòa vào thiên địa, trảm diệt vạn pháp ngàn đạo như của Hàn Vũ Thiên. Mô phỏng y đúc nhưng tạo nghệ trên đó lại cách xa ngàn dặm tinh không, đến cho cùng cũng chỉ tấm gương phản chiếu vô hại mà thôi. Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng bước tới chướng ngại tràn ngập phong man như muốn xe tan thân thể Thánh Tông ra, hắn thật không ngờ chính bản thân cũng đã bắt đầu cảm thấy uy hiếp trước phong man này. Đồi núi dốc kèm theo cơn gió như đao cắt bổ liên tục làm đá bị bào mòn, Hàn Vũ Thiên hít sâu một hơi đôi mắt lập lánh một tia lam quang linh động. "Lâu rồi không thử lại một chiêu này, không biết sau khi trùng sinh nó có bị tẩy rửa đi hay không." Hàn Vũ Thiên bước lên con dốc liền thấy thân thể hắn hư ảo rồi tiêu tán, xuất hiện lần nữa đã là trên con dốc 30 bước. Mỗi một bước đạp xuống cơ thể của hắn liền biến mất chỉ để lại hư ảnh ở nơi đó, nhưng mỗi một bước đó của hắn phải chờ thời gian nửa nén nhang mới có thể bước đi tiếp. "Băng Ảnh Tam Bộ vẫn là dùng được, sau khi trùng sinh huyết mạch vẫn không có biến mất." Hàn Vũ Thiên trong lòng có chút vui mừng, vốn dĩ cứ nghĩ bản thân trùng sinh liền không còn có thể sử dụng pháp môn từ huyết mạch nữa, bởi vị cơ thể mới chưa trải qua rèn đúc như cơ thể kiếp trước, nếu dùng chắc chắn là không được. Nhưng Hàn Vũ Thiên trùng sinh lại được thiên địa ưu ái, huyết mạch tẩy rửa ức vạn năm cũng theo hắn đến tận nhục thân này. Cơ mà vẫn là sử dụng không mấy thuận lợi cho lắm, Băng Ảnh Tam Bộ, Nhất Bộ Ảnh Hư Vô của hắn cần thời gian nửa nén nhang mới tích tụ đủ lực lượng để mà bước ra một bước, nếu không phải thí luyện này có không gian đặc thù, thì sợ một bước này của hắn đã thoát khỏi thần niệm hai ngàn dặm của Thánh Tông sơ kỳ. "Thời gian cất bước vẫn còn quá dài, nếu ta có thể trong phong vực này điều chỉnh một chút, có thể giảm thời gian thi triển đi một ít." Thế nhưng là Hàn Vũ Thiên vừa nâng lên một chân đã thấy tà ảnh quỷ dị lướt ngang qua, trong một thoáng cả hai ánh mắt va chạm vào nhau, Lam Huyền sử dụng bộ pháp Ma Ảnh Thuấn Di. Nàng ta lướt đi nhẹ nhàng tựa như dốc núi này không hề có phong man quỷ dị tồn tại vậy, Hàn Vũ Thiên bị ánh mắt khiêu khích của nàng nhìn tới thì lắc đầu cười nói: "Ngươi không tranh đấu với ta thì không thể nào nuốt nổi cơm à? Băng Ảnh Tam Bộ, Nhị Ảnh Phá Không." Hàn Vũ Thiên một bước trực tiếp xuất hiện ở ngay bên cạnh Tuần Thiên Giả Nhu Cốt, cũng chính là đích đến của khảo hạch thứ nhất. — QUẢNG CÁO — Lam Huyền đã lướt đi khoảng cách 10 dặm đã không thấy bóng dáng của Hàn Vũ Thiên, nàng trong đầu thầm nghĩ, ngươi dù lợi hại cũng không thể sánh bằng bản ma thần. Nửa canh giờ sau Lam Huyền nhảy lên đích đến hất cằm cao ngạo thẳng lên cửu thiên. "Quá chậm." Một thanh âm quen thuộc truyền vào tai nàng, Lam Huyền lập tức mở to mắt trợn mắt há hốc mồm, người ở trước mắt không phải đã bị nàng bỏ xa rồi sao. "Ngươi, ngươi, ngươi." Lam Huyền cả ngày trời cứng họng không nói ra được một câu trách móc, không thể ngờ được Hàn Vũ Thiên đã là kẻ thắng đầu tiên. "Là tiêu hao thọ nguyên sao?" Lam Huyền nhìn thấy tóc Hàn Vũ Thiên tung bay trong gió, từng ngọn tóc đều đen đi vài phần, nàng không ngờ được Hàn Vũ Thiên chỉ vì muốn thắng mình mà dùng cả thọ nguyên để tranh đấu, quả thật khiến nàng vừa kinh vừa sợ. "Hàn Vũ Thiên, ngươi về sau đừng có ngu ngốc làm mấy chuyện hao tổn thọ nguyên như vậy nữa." Lam Huyền trầm giọng cảnh cáo, nàng đã từng thấy Hàn Vũ Thiên hao tổn thọ nguyên để cứu mình khỏi không gian sụp đỗ. Thực sự mà nói nhân tộc bình thường hao tổn thọ nguyên thì dùng một vài cực phẩm linh dược sinh mệnh để khôi phục là điều dễ dàng. Còn Hàn Vũ Thiên vào năm ấy thoi thóp, nàng đã dùng hơn trăm gốc cực phẩm sinh mệnh linh dược, vẫn không thể khôi phục được trăm năm tuổi thọ cho hắn. Nếu không nhờ ngọn hắc hỏa kì lạ cải lão hoàn đồng cho Hàn Vũ Thiên, thì sợ là nàng cũng phải bất lực nhìn hắn vong mạng. Hiển nhiên nàng sẽ không để cảnh tượng đó một lần nữa tái diễn, nên đã nghiêm túc cảnh cáo Hàn Vũ Thiên. "Ta sẽ không tranh đấu với một kẻ điên như ngươi đâu, cút đi." Lam Huyền giận dữ đẩy Hàn Vũ Thiên qua một bên, nàng ta hừ lạnh bước tới một nơi khác quan sát đám người còn đang thí luyện kia. Tuần Thiên Giả Nhu Cốt quan sát một lúc thì cất giọng nói: "Hai ngươi đều mang theo thủ hạ, nếu chủ nhân đã vượt thành công khảo hạch thì thủ hạ cũng được đặc cách vượt qua." Âm thanh này làm cho toàn bộ Thánh Tông phía dưới cứng đờ, vậy là 4 vị Thiên Thánh, 2 nhân tộc và 2 ma tộc đang vượt chướng ngại mô phỏng sẽ trực tiếp được đưa đến đích. Thánh Tông bị Thánh Nhân dẫn trước sẽ là nhục nhã tới mức độ nào đây, bọn họ sak có thể chịu nhục nuốt cục tức này chứ. "Không cần." Hai âm thanh cùng lúc vang lên thuộc về Hàn Vũ Thiên và Lam Huyền. Một người tản ra hàn khí như muốn thiên địa hóa băng nói: "Người của Vạn Niên cung chính là vượt khó mà tiến, sao lại mượn nhờ người khác để qua ải, bản cung chủ không đồng ý cách làm của Tuần Thiên Giả." Một người tản ra ma khí tràn lan khắp thiên địa, như muốn hóa nơi đây thành ma vực vạn dặm nói: "Thuộc hạ của bản ma lại cần người khác giúp sao? Đừng có xem thường bọn họ như vậy chứ Tuần Thiên Giả." Tuần Thiên Giả Nhu Cốt không ngờ tới, vốn muốn trợ giúp thuộc hạ của 2 người thiên tư bậc nhất này vượt qua khảo hạch, ý tốt của mình ngược lại đã dẫn động sát cơ trên người 2 kẻ này. Sát cơ kinh diễm kia không nhắm vào Nhu Cốt, chính là khóa chặt quan sát từng cử chỉ hành động của thuộc hạ bọn họ. Hồng Thiên phản công thất bại lần thứ 89 lui về sau, hắn nhìn Mạch Liên cũng vừa bị đánh lui 90 lần nói: "Ngươi không đủ sức thì cầu xin cung chủ đại nhân đi, biết đầu người sẽ khoan dung thì sao?" — QUẢNG CÁO —
Mạch Liên cười lớn nói: "Ha ha ha ha, Hồng Thiên ngươi mới là kẻ không vượt qua được , đừng có đánh đồng sức mạnh ngươi với lão phu, còn kém xa lắm." Mạch Liên và Hồng Thiên khí tức va chạm ầm ầm khuếch tán như muốn đánh nhau, Mạch Liên rút kiếm thanh quang chiếu rọi thiên địa. "Một kiếm này lão phu đã uẩn dưỡng trăm năm, chính là đợi giờ khắc này để xuất kiếm, Thanh Liên Kiếm Ca, Nhất Kiếm Tru Vạn Tà!" Kiếm ý chấn động cửu thiên phá vỡ pháp tắc ngưng tụ một tòa thanh liên xoay vòng đâm tới, một kiếm xuất ra ngay cả Thánh Tông cũng phải thất sắc lui về một bước. Hàn Vũ Thiên chỉ dạy Mạch Liên một kiếm trong Thanh Liên Kiếm Ca, một kiếm này chỉ ẩn chứa Thanh Liên Kiếm Ý, chứ không hề hoàn chỉnh. Bởi vì Tiên Cảnh còn chưa chắc có thể học được chút ít da lông của Thanh Liên Kiếm Ca, Hàn Vũ Thiên phải tận dụng thôi diễn đơn giản hóa ngàn vạn lần, mới giúp Mạch Liên học được một kiếm oanh tạt cửu thiên. Thanh Liên vừa xuất tựa như vật đổi sao dời, toàn bộ chỉ như tồn tại một đóa thanh liên tuyệt đẹp kia, không còn thứ nào tuyệt đẹp như thanh liên trước mắt. Thanh liên va chạm vào tấm gương, chỉ trong một lần va chạm kiếm ý tung hoành cắt tấm gương làm hai nửa, Mạch Liên một kiếm uy danh thiên hạ cũng dẫn động lôi kiếp Thánh Tông hội tụ. "Vượt núi!" Hàn Vũ Thiên thấy lôi kiếp hiện thế liền biết cơ hội của Mạch Liên đã tới, lão cũng không do dự trực tiếp một đường phóng thẳng lên dốc núi. Lại có một bóng người sánh vai cùng với Mạch Liên, lôi kiếp thứ hai cũng song song xuất hiện. Mọi người lo chú ý tới Thanh Liên Kiếm Ca của Mạch Liên, nên không hề biết Khai Thiên Phủ Hủy Thiên Diệt Địa của Hồng Thiên uy lực cũng không kém một kiếm kia. Một phủ bổ xuống làm pháp tắc vỡ nát, thiên địa phân ra làm hai không thể chống đỡ, cứ như vậy giáng xuống bổ tấm gương làm hai mảnh. Cả 2 vượt qua cực hạn tung ra một chiêu làm vạn linh khiếp sợ, lôi kiếp hiện thế trừng phạt sinh linh vượt qua cực hạn bản thân. Mạch Liên và Hồng Thiên mặc kệ cương phong lập tức chạy thẳng lên dốc núi, một đạo lôi kiếp thứ nhất giáng xuống phá nát cương phong trở nên tán loạn. Mạch Liên và Hồng Thiên song song độ kiếp liền bị đạo lôi thứ nhất đánh vào cơ thể, cả 2 vậy mà không chút hề hấn ngược lại còn tốc độ tăng mạnh một đường thẳng tiến. "Cái quái gì thế này? Trên đời còn có kẻ quái thai hơn thế này không?" "Là mượn nhờ lôi kiếp để vượt qua phong man sao?" Một đám Thánh Tông trợn trừng mắt không tin được những gì mình đang tận mắt thấy, cứ như chỉ có trong truyền thuyết hoặc là chuyện bịa đặt mà thôi. "Không đúng, đây là bọn chúng mượn cương phong để độ kiếp." Hưng Vinh quan sát mới phát hiện cương phong phía trên 2 người kia cực kì hưng thịnh, sau một đạo lôi kiếp xuyên qua đã suy yếu đi vài phần. Đoản Hành vẻ mặt ngưng trọng nói: "Lợi dụng cương phong độ kiếp, vừa giảm đi uy lực của lôi kiếp mà không ảnh hưởng tới đạo, vừa giảm đi sự tàn phá của cương phong dễ dàng vượt chướng ngại, suy nghĩ của những kẻ này thật sự rất khác người, đây là một mũi tên trúng 2 con nhạn. Những vị khác sắc mặt âm trầm không biết phải làm như thế nào, liền thấy thêm 2 tầng lôi kiếp lại đồng thời xuất hiện. Toàn bộ hoảng hốt nhìn lại thì chính là U Ma Nữ và Huyết Ma Nữ đã bổ đôi tấm gương bước vào Thánh Tông. Hai nữ ma tộc cũng bắt chước theo Hồng Thiên và Mạch liên chạy thẳng về phía dốc núi để dựa vào cương phong đỡ lôi kiếp. Hàn Vũ Thiên híp mắt lại nhìn Lam Huyền phía xa đang cười vô cùng đắc ý. "Không được để bọn chúng toại nguyện!" — QUẢNG CÁO — Một lão Thánh Tông viên mãn tên Tống Long Trúc tràn đầy không cam lòng, nhất kích toàn lực phá vỡ tấm gương dùng toàn lực chạy theo bốn người bọn họ. Chỉ có 3 đạo khí thần được ban phát, nếu để 1 trong 4 kẻ này tới được đích thì Thánh Tông như lão sao cam lòng chịu thua chứ. "Hải Hoàng Thông Thiên Quyền!" Tống Long Trúc một quyền đánh ra như là sóng biển cuộn trào hóa thành cự quyền giáng xuống, khảo hạch quy định không được giết người, nên lão chỉ dùng ra 2 phần thực lực đủ để khiến 4 người họ trọng thương. "Ngươi dám?" Lam Huyền phi thân lao xuống dốc núi, nàng đã vượt qua khảo hạch không còn bị cương phong áp chế liền có thể toàn lực chạy đi. Hàn Vũ Thiên sắc mặt tràn ngập sát ý, một chân bước ra thức thứ nhất Băng Ảnh Hư Vô của Băng Ảnh Tam Bộ. Một bước đã tới trước mặt cự quyền đang giáng xuống, Hàn Vũ Thiên một quyền vung ra tạo thành hàn khí ngưng tụ băng quyền cự đại. "Băng Tiên Điển, Băng Quyền Vô Song!" Một thủy một băng va chạm làm cho hư không chấn động, pháp tắc xuất hiện rung động thiên địa xung quanh. Hàn Vũ Thiên bị bức lui về sau 3 bước sắc mặt tái nhợt, ngăn cản một quyền chỉ 2 thành thực lực của Thánh Tông viên mãn đã làm hắn hơi chấn động, tuy không bị thương nhưng vẫn là làm hắn lui về sau. "Cốt Ma Tham U Thủ!" Lam Huyền một quyền vung ra hóa thành một cái cốt trảo tràn ngập ma khí đánh bay Tống Long Trúc một đường trở lại chướng ngại thứ 2. Phải biết ngươi không vượt qua được khảo hạch thứ nhất mà bị đánh trở về các chướng ngại trước, thì phải một lần nữa vượt qua, không thể như Lam Huyền và Hàn Vũ Thiên tự do di chuyển trong khảo hạch này. "Để tránh chuyện tương tự xảy ra, các vị xin thứ lỗi." Hàn Vũ Thiên một bước Băng Ảnh Hư Vô đã đến trước mặt các vị Thánh Tông, Âm Sát khí bất ngờ bộc phát làm tâm thần bọn họ không kịp phòng thủ đã bị quấy nhiễu. "Cốt Ma Tham U Thủ!" "Băng Quyền Vô Song!" Một ma một băng song quyền liên thủ đánh bậc toàn bộ Thánh Tông văng trở lại chướng ngại thứ 2, Hàn Vũ Thiên và Lam Huyền cũng đã giữ lấy tay của 3 vị Thánh Tông viên mãn. Hưng Vinh, Đoản Hành và Mị Tà Khanh là 3 vị Thánh Tông không bị đánh trở về, bởi vì bọn họ là 3 người duy nhất không nổi lên ý đồ ra tay ngăn cản 4 người kia, nên Hàn Vũ Thiên và Lam Huyền không đắc tội. "Khốn khiếp! Hàn Vũ Thiên, ngươi muốn đắc tội với tất cả chúng ta sao?" Hoàn Thi Long lửa giận bừng bừng cùng với mấy chục đạo khí tức Thánh Tông khác hòa làm một thể. "Chết!" Tống Long Trúc dẫn đầu chư vị Thánh Tông, không vượt qua chướng nhại mà trực tiếp liên thủ công phá toàn bộ. Khi toàn bộ đến được chỗ Hàn Vũ Thiên và Lam Huyền đứng, một kích tất sát thì Nhu Cốt ngăn trở trước mặt, khí tức nhàn nhạt tản ra trấn áp toàn bộ nằm trên đất. "Phiền thật, các ngươi làm loạn hết lần này tới lần khác, muốn bị xóa sổ đúng không?" Nhu Cốt cúi người nhìn Tống Long Trúc, Tống Long Trúc ngước lên cũng vừa chạm ánh mắt với Tuần Thiên Giả. Con ngươi sau chiếc mặt nạ thỏ tản ra sát khí âm lãnh khiến một Thánh Tông viên mãn không sợ trời không sợ đất như hắn, cũng phải dâng lên một cổ sợ hãi đấng tối cao vô thượng trước mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]