Chương trước
Chương sau
"Hỏa Long Bạo!"
"Hoa Thủ Trấn Tiên!"
Một đạo hỏa long ngăn cản Tủy Dực, một đạo hồng quan nhàn nhạt ngăn cản Phục Lang.
Trong chớp mắt đã là đẩy lui 2 vị Thánh Tông ma đế, Tiêu Hạo rực cháy hỏa diễm, cùng với Kiều Nguyệt Nga cánh hoa tung bay, đứng ngay bên cạnh Hàn Vũ Thiên, thần sắc của hắn từ kinh ngạc lại trở thành vui mừng không thôi.
Vạn Niên cung vậy mà xuất hiện 2 vị Thánh Tông, lại còn là Chí Thánh đột phá Thánh Tông, tiền đồ lại có thể nói sáng lạng hơn những kẻ cùng cấp bậc rất nhiều.
"Từ khi nào Vạn Niên cung lại có Thánh Tông chứ?"
Tủy Dực kinh hãi nhìn 2 kẻ trước mắt không thể tin được, Tiêu Hạo mỉm cười nâng hỏa diễm trong tay lên nói:
"Bọn ta là có thủ đoạn của riêng mình, Hỏa Vực."
Lửa trong tay phát tán thay thế một vùng bão tuyết hóa thành khí nóng dâng trào, lửa cháy hừng hực.
Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng nhìn về hướng Giao lão, Hoàn Liêm nơi đó cũng là điên cuồng tấn công, nhưng không dùng tới chân thể của mình, đối đầu với một tu sĩ không gian, cùng một tu vi rất dễ bị đè ép, nên Hoàn Liêm muốn dồn dập ra đòn không cho Giao lão xuất thủ.
"Kinh nghiêm chiến đấu tương đối tốt, nhưng nếu là Giao lão thì..."
Hàn Vũ Thiên chưa kịp nói hết đã thấy không gian vỡ ra 4 đạo lam xích như trường xà tấn công Hoàn Liêm.
Hoàn Liêm không ngờ tới mình đã dồn dập tấn công, vậy mà Giao lão vẫn có thể xuất chiêu được, điều này chính là nằm ngoài tầm hiểu biết của một ma đế như hắn.
"Không gian ý niệm, một tu sĩ không gian pháp tắc, đương nhiên phải khắc phục điểm yếu bị tấn công liên tục không thể xuất chiêu."
Hàn Vũ Thiên cười với vẻ vô cùng đắc ý, hắn biết lựa chọn cho Giao lão tu luyện bộ công pháp không gian này là chính xác.
Hoàn Liêm bị 4 đạo xích sắt quấn thân, tu vi phong ấn không thể nào bộc phát ra chân thân ma đế của mình, một trận chiến này Hoàn Liêm vì mất cảnh giác mà bại trận.
"Hoàn Liêm! Ngươi mau dùng chân thân đi."
Tủy Dực rít lên âm thanh như từ tu la địa ngục vọng tới, Hàn Vũ Thiên mỉm cười khoác khoác tay nói:
"Nhục thân của hắn bị phong ấn rồi, không nghe rõ lời người nói đâu."
"Hả?"
Hai ma đế trừng mắt không thể tin được, nhìn vào Hoàn Liêm bị trói ở không trung như một kẻ mất hồn.
Đạo dây xích thứ nhất là trói buộc thần trí, đạo thứ hai là trói tu vi, đạo thứ ba là trói nhục thân, đạo thứ tư trói buộc linh hồn.
Thần trí đã bị phong ấn dù có dùng cách nào gọi cũng không thể khiến Hoàn Liêm nghe thấy, Giao lão lấy ra phất trần, bàn tay điểm lên thanh phất trần đột nhiên thẳng đứng, trở nên sắc bén tựa như một thanh kiếm.
"Đây là trách ngươi vẫn còn quá xem nhẹ lão phu."
Giao lão một đòn này không chút lưu tình hướng thẳng mi tâm của Hoàn Liêm đánh tới, một trảo đột nhiên chộp lên phất trần.
Lam Huyền thân ảnh từ trong không gian xuất hiện, nàng ấy đầu tóc rối bời như là dùng toàn bộ sức lực để chạy tới đây.
"Chủ thượng!"
Hai ma đế vui mừng quỳ một chân trên đất, Lam Huyền hất tay đẩy Giao lão lui về sau, một điểm hướng mi tâm của Hoàn Liêm, giải phóng thần trí hắn khỏi trói buộc.
Thần trí bừng tĩnh Hoàn Liêm bạo phát chân thân một màu lục yêu dị, da thịt bình thường hóa thành lục sắc, răng nanh mọc ra cùng với đôi mắt đỏ ngầu bừng tỉnh, trên đầu xuất hiện cặp sừng trâu sắc nhọn.
"Lão già, chết đi."
Hoàn Liêm lóe lên lục quang chuẩn bị xuất thủ, khi thấy ma thần lập tức quỳ một chân không dám thất lễ.
— QUẢNG CÁO —

"Bản ma thần đi đột phá không bao lâu, các ngươi đã đi gây chuyện, sợ lửa giận của bản ma thần không thiêu chết được lũ sâu bọ các ngươi sao?"
"Chủ thượng, Quẩn Thống thành này có một bảo vật không tầm thường, xin chủ thượng xuất thủ đoạt bảo."
Hoàn Liêm giọng nói khẩn thiết, Lam Huyền vung tay đánh hắn lộn nhào ở không trung vài vòng, nàng ấy nhìn Hàn Vũ Thiên với vẻ mặt không mấy vui vẻ.
"Tiểu ma nữ, đột phá rồi."
Hàn Vũ Thiên híp mắt quan sát được Lam Huyền, cũng là một thân tu vi Thánh Tông, chỉ là nàng ấy vừa mới đột phá, nên khí tức có chút hư ảo.
"Chủ thượng, hắn là kẻ giữ bảo vật."
Tủy Dực nhìn phía ma thần ôm quyền, Lam Huyền cau mày nhìn Hàn Vũ Thiên nói:
"Giao nó ra đây."
Hai tên ma đế đồng thời nhắc tới bảo vật, hẳn là một thứ vô cùng lợi hại, bọn họ mới đích thân xuất thủ, nàng là ma thần đủ hiểu được tầm quan trọng khi 3 ma đế tự mình xuất thủ.
Hàn Vũ Thiên bàn tay lật lại thanh kiếm gãy và một mảnh kiếm xuất hiện trong tay, hắn nhìn Lam Huyền cười nói:
"Tiểu ma nữ, ngươi muốn tranh cướp với ta?"
Lam Huyền không chút do dự nói:
"Phải, dù là động minh, nhưng bảo vật xuất thế, ta không thể trơ mắt nhìn nó rơi vào tay kẻ khác."
Hàn Vũ Thiên thu bảo kiếm về đạp không mà lên, hắn chấp tay sau lưng chậm rãi nói:
"Ma thần đại nhân, tại hạ xin đường bồi người tới cùng."
Hàn Vũ Thiên dứt lời Thâm Uyên Ma thể bộc phát, hình thái lần này là một thân cơ cân đối, một cặp cánh hắc ám phía sau, đơn giản nhất từ trước tới này.
Liệt Hỏa Kiếm và Cửu Hàn Kiếm giao nhau, bắt đầu băng hỏa tương khắc tạo ra một luồng năng lượng bất ổn.
Hai thanh kiếm dung hợp về sau tạo ra khí tức bức người, Hàn Vũ Thiên cầm kiếm trong tay, cảm giác truyền tới chính là nóng lạnh đan sen, khó chịu như cơ thể muốn tan rã ra vậy.
"Âm dương dung hòa, ta đây là muốn xem thử bản thân có đạt được tới hoàn mỹ."
Hàn Vũ Thiên nắm chặt chuôi kiếm khí tức ầm vang hai hào quang đỏ lam, từ trong thức hải 3 đoàn sáng vàng, đen, trắng xoay chuyển.
Màu vàng hóa thành vòng tròn, hắc bạch hóa thành một trận đồ bát quái, cứ vậy mà xoay chuyển liên hồi, dung hòa khí tức hỗn loạn tương khắc trong cơ thể hắn.
Một thân ma thể lại cường đại sánh ngang Thánh Tông tu sĩ, hắn nhìn lòng bàn tay của mình rồi thở dài nói:
"Miễn cưỡng."
Hàn Vũ Thiên vung kiếm liền xuất hiện thêm 10 thanh xoay tròn sau lưng, hắn điểm tới 10 thanh phi kiếm 2 màu lam đỏ lao nhanh hướng Lam Huyền.
Nàng ta lập tức đảo tay lấy ra Ma Luân Kiếp hóa thành tấm chắn ngăn lấy 10 thanh phi kiếm.
Lam Huyền ngăn lại một đòn này cũng phải lui về sau 10 trượng, Hàn Vũ Thiên lại chém ra một đạo kiếm ý, khảm vào Ma Luân Kiếm, nhưng lần này lại không thể đẩy lui được nàng ấy.
Lam Huyền đã là một thân ma khí gia thân, tay còn lại đã cầm Ma Thần Tam Long Kiếm, hắc quang lóe lên đánh bay 10 thanh phi kiếm.
Hàn Vũ Thiên đôi mắt lóe lên lam quang tạo ra vạn kiếm bay trên không trung, hắn nhất cử nhất động hiện tại chính là tiêu hao pháp lực một khối lượng lớn, trong thời gian ngắn nhất định phải đánh bại nàng ta.
Vạn thanh phi kiếm xoay tròn sau đó bắt đầu nối lại với nhau, tạo thành cự kiếm che trời không gì sánh được, Hàn Vũ Thiên ánh mắt cao cao tại thượng quét xuống nói:
"Tiểu ma nữ, một đòn này xem như là kết thúc của bản cung chủ và ma thần đi."
— QUẢNG CÁO —

Lam Huyền đang ảm đạm đột nhiên hơi lóe thần sắc mỉm cười, nàng ấy vung tay Ma Luân Kiếp nhập thể, Ma Thần Tam Long Kiếm rít lên long âm kinh thiên.
Một kiếm vung lên hóa thành 3 đầu hắc long ầm ầm lao tới, cự kiếm trên không cũng là giáng xuống.
Cự kiếm và 3 đầu hắc long va chạm tạo ra từng đợt dư lực thổi quét, Quẩn Thống thành từng ngôi nhà hay tường thành đều bắt đầu rạn nứt, các cao thủ Thánh Nhân nhao nhao dùng ra toàn bộ pháp lực tạo ra màn sáng bảo vệ người vô tội.
Nhưng khi đợt sóng dư lực thứ 2 thổi qua thì màn bảo hộ của các Thánh Nhân, cũng chỉ là như một cái bọt bong bóng bị chọc thủng trong nháy mắt.
Giao lão bỏ qua Hoàn Liêm, dùng không gian chi lực gia cố màn bảo hộ, dùng 7 sợi lam xích quấn lên để thêm phần chắc chắn, Tiêu Hạo cũng đánh lên màn sáng một vòng hỏa diễm.
Đợt sóng chấn động thứ 3 vang lên, lần này cự kiếm đã vỡ đi một phần ba, một đầu hắc long trong đó cũng đã tan biến thành hư vô.
"Gào!"
"Rắc!"
Long âm tang thương vang lên, lại thêm một đầu nữa tiêu tán, thanh cự kiếm cũng là vỡ thêm một phần hai.
Lam Huyền hai tay xoay chuyển hóa thành vòng tròn hắc ám khuếch tán lực lượng cho hắc long, Hàn Vũ Thiên ném thanh kiếm trong tay dung nhập vào cự kiếm.
Đợt sóng thứ 5 bạo khởi, mặt đất nứt ra, bầu trời chao đảo, màn sáng bảo hộ lập tức vỡ ra, Kiều Nguyệt Nga cũng may vào thời khắc màn sáng sụp đổ đã phóng xuất lục quang nhàn nhạt.
Hóa ra hư ảnh cây anh đào che trời bảo hộ cho Quẩn Thống thành khỏi sự tàn phá này, long âm vang vọng cùng với tiếng kiếm vỡ, tia sáng chói mắt làm tất cả mọi ngươi mất đi cảm nhận xung quanh.
Khi ánh sáng kia tắt cũng chính là lúc Lam Huyền và Hàn Vũ Thiên đứng đối diện nhau, ma thần một thân khí lực hao tổn, nhưng vẫn còn rất tốt.
Cung chủ Vạn Niên toàn thân tóc trắng nay đã điểm đen hơn nửa, sắc mặt và thần thái vẫn là cao cao tại thượng.
"Tiểu ma nữ, ngươi thắng rồi..."
Hàn Vũ Thiên nở một nụ cười nhẹ trên môi, sau đó hai mắt nhắm lại bắt đầu rơi xuống mặt đất, Lam Huyền vừa nhấc chân thì toàn thân tê dại, nhưng nàng vẫn cố chấp ép buộc thân thể mình lao tới.
Bàn tay bắt được Hàn Vũ Thiên sau đó ôm hắn cùng rơi xuống đất, cả 2 rơi xuống trượt thêm một đoạn dài mới dừng lại, Kiều Nguyệt Nga khôi phục cảm giác liền phi thân lên không trung, ánh mắt nàng quét qua thì thấy Lam Huyền ma nữ đang ôm Hàn Vũ Thiên.
Lửa nóng dâng trào làm nàng lập tức bạo khởi lao tới, không chút do dự hóa ra một nhánh cây đâm tới, Giao lão phá không đứng ngăn phía trước, nàng hất tay thu về nhánh cây nói:
"Đại trưởng lão, mau tránh ra."
Giao lão không biết phải làm như thế nào chỉ biết cười khổ nói:
"Thiếu cung chủ, liên minh ma tộc và Vạn Niên cung vẫn còn đó, không thể hạ sát thủ với nàng."
"Hừ, vậy ta đưa hắn rời đi."
Kiều Nguyệt Nga vẫn còn sát ý bước ngang qua đại trưởng lão, nàng nâng Lam Huyền để qua một bên, sau đó đỡ lấy thân hình của Hàn Vũ Thiên.
Lam Huyền sau khi bắt được tay Hàn Vũ Thiên cũng đã rơi vào hôn mê, hiện tại vẫn chưa thấy có giấu hiệu tỉnh lại.
"Chủ thượng!"
Phía sau 3 đạo cự lực lao tới chuẩn bị nhắm Giao lão mà xuất chiêu, một đầu hỏa long 400 trượng lượn quanh, móng vuốt vậy mà để ở phía trên Lam Huyền đang bất tỉnh.
"Các ngươi động vào một sợi tóc của đại trưởng lão, thì ma nữ này đương nhiên sẽ mất mạng."
Tam ma đế lập tức cưỡng ép thu hồi đòn tấn công, phản phệ ngược lại khiến họ phun máu.
"Thả chủ thượng ra."
Tủy Dực sắc mặt âm trầm nhìn Tiêu Hạo đang trong trạng thái long hình, Tiêu Hạo cười nói:
— QUẢNG CÁO —

"Đem 3 ức linh thạch tới Vạn Niên cung, chuộc lại ma nữ này, nên nhớ nếu 3 tên ma đế các ngươi đem nhân tộc ra để cướp bóc hay chém giết, thì chuẩn bị tinh thần nhặt xác nàng đi, ha ha ha."
Giao lão phi thần ngồi ở đầu của Tiêu Hạo, cả 2 người họ theo sau Kiều Nguyệt Nga đang cười hoa xà phía xa.
"Ah!"
Tủy Dực rít lớn một cơn phẫn nộ không thể nào giải tỏa, mắt thấy bảo vật xuất thế muốn cướp đoạt một phen.
Nhưng bảo vật chưa vào tay lại mất thêm ma thần, nếu ma tộc biết được thì 3 người bọn họ nhất định sẽ hứng lấy toàn bộ lửa giận, mất cả chì lẫn chài, đây là nỗi nhục lớn tới mức độ nào đây?
"Trở về, nói với bọn họ ma thần đã tới Vạn Niên cung, phái chúng ta về đem 3 ức linh thạch tới giao dịch."
Hoàn Liêm trầm mặc nói ra một câu làm cho 2 ma đế khác hoảng sợ, Phục Lang cười khổ nói:
"Ha ha ha, nếu như bọn họ biết được sự thật thì sao?"
Hoàn Liêm thở dài nói:
"Ma tộc trong thời gian ngắn không biết được ma thần bị bắt, trước tiên lấy 3 ức linh thạch cứu ma thần trước, về sau 3 chúng ta bị trách phạt như thế nào cũng được, nhưng không được để mất ma thần."
Cả 3 ma đế cuối cùng cũng thống nhất, lập tức ở vào trạng thái chân thể mà bay về ma tộc nhanh nhất có thể.
"Kiều Nguyệt Nga, ngươi có phải là đang tức giận chuyện gì không?"
Tiêu Hạo bay ở phía sau, luôn có cảm giác nàng ấy đang khó chịu điều gì đó.
"Ngươi quản làm gì?"
Nàng ấy quay đầu ánh mắt tràn ngập sát ý và lửa giận, Tiêu Hạo trong lúc nhất thời toàn thân gai óc dựng đứng.
Trong lúc nhất thời không khí yên lặng bao trùm lên người của bọn họ, về tới Vạn Niên cung thì rất nhiều người bước ra nghênh đón.
Cũng có một số người tai nhọn vẻ mặt xinh đẹp, sau lưng còn mọc ra cánh của một số loài côn trùng, họ chính là tinh linh tộc được sinh ra từ trong sâm lâm này.
Cũng đã trở thành một phần của Vạn Niên cung, tinh linh hoàng ở Nguyên Sinh Thụ, hiện tại vẫn còn đang bận việc cấu trúc sinh mệnh tộc nhân mới.
Nếu nhìn kỹ những tinh linh tộc này có nét hao hao giống những đệ tử Vạn Niên cung đã ngã xuống, tinh linh tộc khi thấy Hàn Vũ Thiên lại dâng lên một cảm giác tín ngưỡng sâu sắc, mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt hắn, nhưng sâu trong trí nhớ mơ hồ người này rất vĩ đại.
Thấy Hàn Vũ Thiên bất động được Kiều Nguyệt Nga đỡ lấy, các trưởng lão lập tức bước tới vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.
Nàng ấy phi thân đưa Hàn Vũ Thiên tới đại điện, đặt hắn xuống bảo tọa cung chủ, pháp lực dồi dào bắt đầu ôn dưỡng cơ thể yếu ớt đó.
Một bóng mờ nhàn nhạt đột nhiên xuất hiện, đó là tàn ảnh mà Hàn Vũ Thiên lưu lại trước khi hôn mê sâu.
"Đây là lời ta muốn nhắn nhủ trước khi mất đi ý thức, các ngươi không được làm hại ma nữ, Kiều Nguyệt Nga phong làm Hoa Vương Chi Mẫu, lấy phạm vi bên ngoài Vạn Niên thành 10 dặm, xây bảo điện Vạn Hoa."
Mọi người kinh ngạc không thôi, Kiều Nguyệt Nga không được sắc phong trưởng lão, mà là trực tiếp ban danh hiệu Vương Hoa Chi Mẫu, vậy sau này chính là cùng viện chủ Đoạn Tình viện ngang nhau.
"Trương Tuân Vinh bỏ danh hào thiếu cung chủ, sắc phong Tỏa Hồn Vương, Thanh Hiên bỏ danh hào thiếu cung chủ, phong làm Vô Dục Vương, về sau bản cung chủ sẽ tìm 2 hòn đảo lớn xây bảo điện cho 2 ngươi."
Ba vị mới được phong hào vương lập tức quỳ xuống bái lễ, Hàn Vũ Thiên này hiện tại chỉ là một đạo ý niệm lưu lại, nên không hề chú ý tới xung quanh.
"Yết Huyên và Trương Quang phong làm Hộ Sơn Pháp Thánh, đại trưởng lão sẽ thay thế ta làm chức cung chủ tạm thời, đợi sau khi ta tỉnh lại sẽ tiếp tục an bài."
Tàn hồn bị gió nhẹ thổi qua đã hư không tiêu thất, Hàn Vũ Thiên một ý niệm này, vậy mà là một lần đại lễ sắc phong, bên ngoài biết được e là sẽ ào ào tới chúc mừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.