Chương trước
Chương sau
Hàn Vũ Thiên 5 ngón tay như móc câu nắm chặt đầu của Trình Dục nâng lên với mấy trăm vạn ánh mắt của đệ tử Vạn Niên cung và người của các thế lực.
"Hắn là gian tế, âm thầm truyền lệnh cho Tây Phỉ công chiếm Vạn Niên cung, nếu người ngăn cản 5 vị cao tầng không phải là ta, thì tất cả coi như xong rồi, nhờ hắn mà chúng ta tổn thất 2 vạn đệ tử."
Hàn Vũ Thiên năm ngón tay bấu chặt khiến cho Trình Dục hét lớn thất khiếu chảy máu, mỗi một lần Hàn Vũ Thiên dùng lực đều có âm sát nện vào người Trình Dục, tra tấn như vậy thật rất tàn nhẫn.
"Cung chủ, hắn là một thiên tài của Vạn Niên cung, rất là được lòng đệ tử và trưởng lão, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?"
Hàn Vũ Thiên quét ánh mắt tràn đầy sát khí của mình về phía đám đệ tử, hắn nâng tay kéo ra một dãy ký ức của Trình Dục như một cuốn phim chiếu cho mọi người xem.
Từng hình ảnh đều là cười nói vui vẻ với các đệ tử và trưởng lão, và rồi hiện lên từng gốc tối với vẻ mặt nham hiểm ác độc, cũng có việc năm xưa hắn kích động đệ tử ở Đại Sa.
"Cái gì?"
Những người bênh vực hắn đột nhiên ngây ngốc, Hàn Vũ Thiên ném Trình Dục lên như một miếng thịt chảy đầy máu giữa không trung.
Không gian xiềng xích của Giao lão phong ấn toàn bộ pháp lực và linh hồn của Trình Dục lại.
"Các ngươi được quyền đánh hắn, nhưng tuyệt đối không được làm hắn chết, bản cung chủ còn dùng được hắn."
Hàn Vũ Thiên liếc mắt chấp tay sau lưng rồi rời đi, một đám đệ tử từ ngây ngốc bắt đầu phẫn nộ, sau đó là sát ý dâng trào.
"Trình Dục! Uổng công bọn ta xem ngươi là huynh đệ."
"Ở trong bóng tối làm ra những điều đáng kinh tởm như vậy, giết!"
"Không, không được giết hắn, phải để hắn nếm thử mùi vị tra tấn của từng người chúng ta."
Một đám đệ tử nổi lên vẻ mặt nham hiểm đáng sợ.
"Tới đây! Trình Dục đây sợ các ngươi chắc! Tới cho sảng khoái đi! Ha ha ha."
Trình Dục tuyệt vọng gào lên như một kẻ điên kích thích bọn họ lao vào tra tấn mình.
"Cung chủ, ngày làm như vậy là muốn kích hận ý của chúng đệ tử ra sao?"
Giao lão bước đi bên cạnh nhỏ giọng hỏi, Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng cười nói:
"Nếu bọn họ thật sự vì hận Trình Dục mà ra tay, thì chứng tỏ tâm không vững, hiểu biết về nhân tâm quá hạn hẹp, sau này có thể vì một số chuyện mà rơi vào ma đạo, những người như vậy không cần giữ lại Vạn Niên cung, về sau tránh gây họa."
Giao lão phất tay liền có một quản sự gật đầu hiểu ý ra bên ngoài quan sát từng đệ tử.
Quản sự vừa ra đã thấy sát ý của mấy ngàn người, hắn nhìn phía sau thì chẳng còn ai tiến tới, những người còn lại vẻ mặt có lẽ căm hận không thay đổi, những vẫn là không chọn ra tay với Trình Dục, khiến bản thân mình tỉnh táo.
"Thật ngu ngốc, những bài học về nhân tâm của đại trưởng lão, bọn chúng lại xem như viễn vong, bây giờ bị hận ý nuốt đi ý thức rồi."
Một đệ tử tu vi Vũ Cảnh ngồi với một nhóm bằng hữu mỉa mai một nhóm người kia.
"Tin hay không tin thì tùy vào bọn họ, e là những người này không còn được ở lại Vạn Niên cung rồi."
Hàn Vũ Thiên ngồi ở chủ vị thở ra một hơi trọng khí nói:
"Phát triển quả nhiên không tệ, nhưng các ngươi vì sao chậm trễ không đột phá vậy?"
Lời này là nhắm vào các vị Chí Thánh của Vạn Niên cung, đột phá Chí Thánh sau vài năm liền có thể đạp lên Thánh Tông, vậy mà bọn họ chậm trễ không tiến làm cho Vạn Niên cung bị Tây Phỉ đè lên một cái đầu.
"Cung chủ, không phải là bọn ta không muốn đột phá, mà là không thể." — QUẢNG CÁO —
Tiêu Hạo cất giọng bất đắc dĩ, Hàn Vũ Thiên nhắm mắt dựa vào ghế nói:
"Nguyên nhân là gì?"
Không đợi mọi người nói thì Giao lão đã ra mặt tiếp lời:
"Cung chủ, pháp tắc khiếm khuyết nặng nề, nếu đột phá cũng chỉ là ngụy Thánh Tông, lão nô tìm hiểu thì Nam Cương như một vùng đất bị tàn phá, nhiều vị Chí Thánh xuất hiện như vậy, đã là cực hạn của Nam Cương, nếu còn miễn cưỡng đột phá Thánh Tông thì Nam Cương nhất định sinh biến."
Hàn Vũ Thiên thở dài nói:
"Các ngươi vậy là đã tìm hiểu được Nam Cương có vấn đề, ta cũng định trở về đưa Vạn Niên cung tới một vùng đất mới."
Thải Thuận Nhi kinh ngạc thấp giọng nói:
"Ngài đã biết rồi, vậy sẽ đưa Vạn Niên cung tới đâu?"
Hàn Vũ Thiên đứng dậy chậm rãi bước đi nói:
"Đợi một ít ngày sau đi, ta còn phải đi gặp một người."
Hắn bước đi tới một khu vực tràn đầy cấm chế phong ấn, nơi đây từng là chỗ bế quan của Kiều Nguyệt Nga.
Hàn Vũ Thiên cong ngón tay búng ra một đạo pháp lực liền cởi bỏ phong ấn, hắn chậm rãi bước vào bên trong.
Một anh đào lớn nở hoa rộn ràng, giữa thân cây còn có một viên pha lê hồng bị thân cây bó chặt, bên trong chính là Kiều Nguyệt Nga đang ngủ say.
"Ngươi vậy mà rơi vào trạng thái này?"
Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng trong mắt có chút rung động, Kiều Nguyệt Nga là rơi vào Đào Viên Mộng.
Trạng thái này đưa nàng tới chấp niệm sâu nhất trong lòng mình, một trạng thái nửa sống nửa chết, chấp niệm vẫn còn thì nàng mãi mãi bất động.
"Kiều Nguyệt Nga, đây là chấp niệm của nàng với nhạc phụ, hay là với một ai khác?"
Hàn Vũ Thiên ngồi nhìn Kiều Nguyên Nga tay cầm chén rượu uống cạn một hơi, hắn rót tiếp một chén lại uống vào, chén này nối tiếp chén kia, uống không ngừng tới lúc say mềm.
"Nàng chẳng phải người ta yêu, nhưng lại tìm đủ mọi cách tiếp cận ta, thật là đáng thương."
Hắn đôi mắt khép hờ lời nói trong men say khàn khàn chậm rãi.
"Đáng thương tới mức đáng yêu đó, làm cho người ta vui thích, cảm động tới tận tim đó, ha ha ha, thật sự ta đã thích nàng rồi."
Hàn Vũ Thiên nằm nghiêng người tay chống đầu, vẻ mặt mơ hồ sau đó đã ngủ dưới bóng cây anh đào tuyệt đẹp này.
Hàn Diệp ở phía ngoài hang động nhìn bóng lưng của Hàn Vũ Thiên thì thào nói:
"Lời ông ấy nói... ta có nghe nhầm không? Là phụ..."
Hàn Diệp xoay người trong mắt có một cảm xúc rất phức tạp, hắn từ khi sinh ra đã có nhận thức, cũng cảm nhận được huyết mạch tương liên với mình.
Hắn luôn theo chỉ dẫn vô hình này mà tới được hang động này, ngày nào cũng ngồi bên nàng ấy hỏi những câu thật khó hiểu.
Liên kết huyết mạch với Kiều Nguyệt Nga thì lại rất rõ ràng, nhưng với vị cung chủ lại như có bức tường vạn lớp ngăn cách, không một chút hơi ấm nào tựa như núi băng sừng sững, không bao giờ bị tan rã trước bất kì thứ gì. — QUẢNG CÁO —
"Cung chủ, cung chủ, không xong rồi!"
Một tên thám báo hối hả chạy vào trong lập tức quỳ xuống trượt một đường dài, Hàn Vũ Thiên vẫn nhắm mắt nói:
"Có việc gì?"
Tên thám báo dâng lên một cuộn trúc nói:
"Trình Dục chết rồi, hắn còn để lại di thư khiến cho Vạn Niên cung loạn rồi."
Hàn Vũ Thiên thẳng lưng dậy đọc cuộn trúc, hắn đập cuốn trúc xuống đất cười lớn nói:
"Hay, di thư này hay lắm Trình Dục! Một sát chiêu cuối cùng của ngươi, khiến bản tôn phải kính phục."
Trong di thư kia để lại của Trình Dục viết là Vạn Niên cung đoạt lấy Nam thành khi xưa, giết vạn linh chiếm lấy trụ linh khí cùng với việc Bát Quan thành năm đó.
Khiến cho chúng đệ tử có quê hương là Nam thánh và Bát Quan thành phẫn nộ trổi dậy, Hàn Vũ Thiên cười rất lớn, cười thay cho sự phẫn nộ của bản thân.
Hắn nâng lên cuộn trúc bước ra bên ngoài rất thản nhiên, không một chút gì là vội vã.
Giao lão xuất hiện cung kính đi theo sau, Hàn Vũ Thiên cầm một viên huyền ảnh thạch đã cũ trong tay, 2 viên huyền ảnh thạch này đều ghi lại 2 sự việc năm đó của Nam Quan thành và Bát Quan thành.
Chỉ với mấy chục bước chân, Hàn Vũ Thiên đã sửa lại nó như một thước phim chân thật mà thế gian không thể nào gạt bỏ được.
Vừa tới bên ngoài Vạn Niên đã thấy các đệ tử nổi loạn một cách điên dại, Hàn Vũ Thiên khí tức phóng xuống đè ép bọn họ lui về sau.
"Cung chủ, ngươi là một tên lừa dối."
"Phải, phá hủy quê hương bọn ta, còn giả vờ như không có chuyện gì!"
"Kẻ đáng hận nhất chính là ngươi."
Từng đệ tử buông lời chửi mắng không chút xem hắn là cung chủ, Hàn Vũ Thiên nâng cuộn trúc trong tay nói:
"Chỉ một vài dòng chữ đã khiến tất cả các ngươi quay sang phản nghịch, ta thật cũng không thể tin được, dùng vài dòng chữ mua chuộc nhân tâm."
Hàn Vũ Thiên ném cuộn trúc về phía đám đông quát:
"Vậy các ngươi, ai đã tận mắt thấy được, là ta sát hại Bát Quan và Nam Quan, là ai mau bước ra đây, ta sẽ thưởng ngàn vạn linh thạch, rồi được quyền chặt đầu ta xuống."
Lời này khiến các đệ tử yên lặng hồi lâu, Hàn Vũ Thiên ném tới một kiếm xuống đất nói:
"Vì vài dòng chữ đã khiến các ngươi phát điên, ngu xuẩn, quả thật là ngu hơn lợn gà trâu chó đó."
"Đem ra đây."
Hàn Vũ Thiên phất ống tay áo ra hiệu cho Giao lão, lão bưng lên một cái hộp đầy bụi đất và mạng nhện.
Hắn cầm lấy hộp gỗ thổi phù một cái, bụi trên đó bay hết, tay mở ổ khóa, trong hộp là 2 viên huyền ảnh thạch phát ra hào quang mờ nhạt.
"Nhìn đi, đây là thứ ghi lại sự tình năm đó ở Nam Vực và Bát Quan thành, mở to con mắt ra mà xem!"
Hàn Vũ Thiên dùng lực ném một viên huyền ảnh thạch xuống, hình ảnh chiếu rọi chính là Nam Quan thành bị một đám người cử chỉ kì quái tấn công, Nam Quan trải qua đại loạn sau đó thành chủ Nam Quát xuất hiện.
"Ta thà hi sinh cả Nam Quan thành này, quyết không để các ngươi làm hại nhân gian đâu! Nổ!" — QUẢNG CÁO —
Nam Quan thành chủ vung tay, Nam Quan thành nổ tung hóa thành tro bụi, chôn vùi tất cả sinh linh bao gồm thành chủ.
Hàn Vũ Thiên đập xuống viên thứ 2, Bát Quan thành bị một đội quân huyền bí tấn công, y phục là binh lính của Tây Phỉ.
Bát Quan lầm than, ngay cả Vạn Niên cung cũng phải cấp tốc thôi thúc cung điện bỏ trốn.
"Xem hết rồi chưa?"
Hàn Vũ Thiên ngồi xuống đất nhìn một đám đệ tử đang thì thào với nhau, hắn chỉ tay về phía đám đệ tử nói:
"Ai, ai thấy được bản cung chủ và Vạn Niên cung, tiêu diệt Nam Quan và Bát Quan, ai thấy Vạn Niên cung làm việc ác khó mà tha thứ, là ai chứ?"
Hàn Vũ Thiên mỉm cười nói:
"Là một đám đệ tử các ngươi đó, là một đám vong ơn phụ nghĩa, là một đám đầu heo, nghe theo một bức thư của gian tế Trình Dục."
Hắn phủi bụi đất phía sau mông vung tay nói:
"Giết, toàn bộ đều phải giết, giết hết một đám vong ơn phụ nghĩa này đi."
Hàn Vũ Thiên xoay người đi vào trong, phía sau truyền tới từng tiếng bịch quỳ xuống.
"Cung chủ, bọn họ chỉ vì không biết nguyên do quê hương bị tận diệt là do đâu, nên mới bị một bức thư này kích động, người không biết không có tội, thưa cung chủ.
"Dạ phải."
"Xin cung chủ bỏ qua cho họ."
"Cung chủ đại từ đại bi xin hãy bỏ qua việc này."
Mấy trăm vạn đệ tử cùng quỳ xuống xin tội cho những kia, Hàn Vũ Thiên xoay người chỉ tay về phía đám đệ tử kia nói:
"Ta nếu tha thứ cho một đám vong ơn phụ nghĩa, vậy cung chủ như ta lấy đâu ra mặt mũi để nhìn thế nhân chứ? Người ta sẽ nói Hàn Vũ Thiên này, luật lệ không nghiêm thì còn làm cung chủ làm cái gì? Nên bọn chúng phải chết!"
Hàn Vũ Thiên phủi ảo định rời đi thì Giao lão ôm quyền nói:
"Chủ nhân, lão nô có một ý này không biết có được không?"
"Nói."
Hàn Vũ Thiên phất tay, Giao lão khom lưng trịnh trọng nói:
"Giết nhiều người như vậy, e là sẽ bị thiên hạ dị nghị, sẽ trở thành một ma tộc thứ 2, bị người ta căm phẫn hơn chuyện này."
Hàn Vũ Thiên vuốt vuốt cằm nói:
"Vậy theo ngươi, xử trí bọn chúng như thế nào?"
Giao lão cười nói:
"Giữ biên ải!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.