Chương trước
Chương sau
Hàn Vũ Thiên ngồi ở khung cửa sổ nhìn ra bên ngoài, gió thổi tóc bay trong hư không, ma khí đột nhiên hình thành một cây cổ cầm.
Hắn nhìn lấy cổ cầm lòng có chút chua sót, hai tay không nhịn được mà đặt lên dây đàn, khẽ vuốt ve một chút.
"Tru Bách Hợp, chúng ta cũng đã lâu rồi không nhảy múa đúng không?"
Ngón tay gãy đàn từng âm thanh êm dịu ngân vang trong không trung, tiếng cổ cầm như hòa vào trong trời đất.
Từ thấp kém như động vật không có tu vi tới yêu thú nghe được tiếng đàn đều tập hợp phía dưới, cây cỏ xung quanh cũng theo gió mà lắc lư cùng tiếng đàn.
Ngân vang từng đoạn âm thanh say đắm lòng người, hắc khí hội tụ giữa hư không một bóng người nữ tử.
Nàng ấy nhảy múa từng bước chân nhẹ nhàng thanh thoát, điệu múa hoa mỹ hút hồn vạn vật.
Hàn Vũ Thiên mắt nhắm nhưng mười ngón tay như theo thói quen mà gãy đàn vô cùng chuẩn xác, thời gian trôi qua cũng đã rất rất lâu rồi, hắn mới được ngân vang lại giai điệu này.
Từng con yêu cầm đủ loại màu sắc tung cánh xung quanh nữ nhân hắc khí kia, yêu thú phía dưới cũng từng con hòa theo giai điệu này.
Khung cảnh này thật đẹp biết bao, giống như năm đó trong căn nhà gỗ chỉ nàng và hắn, hòa cùng thiên địa nhảy một bài ca.
Tiếng đàn còn đó, điệu nhảy vẫn hoàn hảo không chút sai sót, nhưng thứ thiếu duy nhất là giọng hát của nàng.
Những người ở gần 10 dặm nghe được đều từ phía xa nhìn tới, đơn giản vì nơi ở Hàn Vũ Thiên bị một tầng kết giới hắc ám bao phủ.
Lam Huyền nằm nghiêng người ở trên giường của Hàn Vũ Thiên, nàng ta vừa thưởng thức điệu múa tuyệt hảo cùng tiếng đàn vừa cầm một quả táo cắn một cái.
Tiếng đàn đột nhiên thay đổi từ nhẹ nhàng chuyển sang trầm thấp bi thương, nổi thống hận căm thù dần dần chiếm lấy tâm trí hắn.
Yêu thú rối loạn chạy đi mất, tiếng gió ngân vang âm thanh cổ cầm biến mất, thay vào đó là tiếng đàn như vạn quỷ khóc than, cây cỏ héo ua không chút sự sống.
Nữ tử ma khí cũng dần dần tan biến trong hư không, kết giới hắc ám tạo ra uy áp khủng bố đè ép tới, Lam Huyền thấy điều không ổn liền bước tới đặt nhẹ bàn tay lên vai hắn.
Hàn Vũ Thiên như tỉnh mộng ngón tay dừng lại, cổ cầm cũng hóa lại thành ma khí tan biến, kết giới hắc ám và âm thanh như vạn quỷ than khóc biến mất.
"Theo ta đoán, ngươi là vì nữ nhân vừa nãy, nên mới thần trí rối loạn mất kiểm soát."
Lam Huyền lấy chiếc ghế nhỏ ngồi dựa vào tường cười nói, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:
"Chuyện đã lâu rồi."
Lam Huyền cười không nói lời nào chỉ cắn một miếng táo rồi rời đi.
Ngạc Tôn và Ý Hoan xông vào vẻ mặt có chút lo lắng nói:
"Vô Thi huynh, lúc nãy là xảy ra chuyện gì vậy?"
Hàn Vũ Thiên mỉm cười ném cho 2 người bọn họ vài quả nho nói:
"Chỉ là tu luyện có chút không tập trung thôi, đừng để ý."
Hai người bọn họ thấy biểu hiện của Hàn Vũ Thiên vẫn rất thản nhiên nên không nói thêm gì nữa mà ôm quyền rời đi.
"Thật sự hết lời nói với ngươi rồi."
Bóng đen hiện ra khoanh tay có chút bất mãn với biểu hiện lúc trước của Hàn Vũ Thiên.
Bóng vàng cũng là ngồi ở một góc cười nói:
"Đó là chấp niệm của chính hắn, ngươi không phải cũng có sao?"
Bóng đen hất cằm quay người nói:
"Ta có chấp niệm, nhưng không có sâu đậm như hắn."
Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Dù sao thì 2 ngươi trong tương lai không xa sẽ có một bộ thân thể mới đấy."
"Hả?"
2 bóng người kinh ngạc nhìn Hàn Vũ Thiên, hắn mỉm cười thản nhiên nói:
"Ta có linh cảm như vậy thôi, cũng không chắc lắm."
Bóng đen kia một quyền nện lên bắp tay của Hàn Vũ Thiên nói:
"Linh cảm gì gì đó của ngươi, ai mà tin."
Hàn Vũ Thiên hừ lành không chú ý tới nói:
"Linh cảm lần này có vài phần là nguy hiểm."
Từ phương xa ở trên cửu thiên xuất hiện một vòng xoáy, xung quanh là vết nứt nhiều như tấm kích.
"Gào..."
Một con mắt khổng lồ nhìn xuống vùng không gian này, mang theo một cổ sát ý kinh người.
Con mắt kia dời đi liền có mấy con quái thú đủ loại hình dáng từ trong khe nứt chui vào không gian Tử Vực, đỉnh điểm nhất là một đại mãng xà ngàn trường bay trong không trung.
"Tiêu diệt vùng không gian nhỏ bé này đi, ha ha ha."
Một người khổng lồ che phủ gần như toàn bộ thiên hà hạ cấp này, hắn nhìn một khối cầu không gian nứt ra một cái lỗ, nhìn bầy quái vật chui vào mà cảm thấy sảng khoái.
Một vùng không gian trước mắt chỉ là một viên bi nhỏ, đối với kẻ khổng lồ trước mắt, những tinh cầu hoàn chỉnh xung quanh cũng chỉ so bằng một cái nắm tay.
Nếu kẻ này nguyện ý một cái ngón tay hạ xuống thôi, vùng không gian nhỏ bé trước mắt sẽ sụp đỗ.
Nhưng thứ hắn muốn là nhìn sinh linh bên trong thống khổ tuyệt vọng, nhận lấy sự hủy diệt từ từ mà hắn ban tặng.
"Ngươi lại chơi đùa với mấy cái tinh cầu nhỏ bé sao?"
Một người dáng vẻ nhỏ bé nhìn lên kẻ khổng lồ đang vui vẻ đắc chí, tên khổng lồ nhìn xuống híp mắt lại không thấy liền quét thần thức tới.
Thần thức như là kính hiển vi giúp tên khổng lồ này soi thấy vi khuẩn, giờ phút này tên không lồ mới cười nói:
"Ha ha ha, ngươi tới rồi thì cùng ta nhìn ngắm một chút, vùng không gian nhỏ bé kia từ từ hủy diệt đi."
Người kia cười lắc đầu nói:
"Liên Trạch nhà người ở đây ham chơi, vậy Lăng Hồn Phiến đã tìm thấy chưa?"
Liên Trạch lắc đầu cười nói:
"Tìm lâu như vậy còn chưa thấy, ta ở đây vui chơi một chút, Tiêu Lục ngươi tự mình tìm đi."
Người tên Tiêu Lục thở dài hóa thành lưu quang bay về một phương thế giới mình chưa tìm kiếm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.