Chương trước
Chương sau
Keng một tiếng hai binh khí mà sát vào nhau tạo ra tia lửa bắn ra tứ phía, Hàn Vũ Thiên mũi kiếm đâm, nhưng kích là một loại vũ khí cán dài nên có lợi thế hơn so với kiếm.
Tào Thiên mũi kích chuyển hướng về phía yết hầu của Hàn Vũ Thiên, hắn cũng nhanh chóng đảo kiếm hất kích lên trên.
Cả 2 chiến đấu tốc độ ngày càng gia tăng, mỗi một đòn đều là chí mạng không chút lưu thủ.
Tào Thiên đâm một kích tới, Hàn Vũ Thiên cúi người tránh thoát thân thể hơi nghiêng về phía trước, tay trái đưa lên ngón giữa cong lại hóa ra một đảo hỏa diễm nhỏ như hạt tiêu.
"Viêm."
Ngay khi búng ra liền hóa thành một tia hỏa diễm hủy diệt thiêu đốt nửa người trên của Tào Thiên.
Một kích rút về ngưng tụ kim quang quét ngang tới, Hàn Vũ Thiên chỉ kịp dùng tay đỡ lấy rồi bị đánh bay.
Từ trong đám khói Tào Thiên cầm kích tóc dài bay múa vẻ mặt đầy chiến ý nói:
"Ngươi quả thật rất mạnh."
Hàn Vũ Thiên nhìn cánh tay biến dạng sau khi đỡ một kích cười nói:
"Ngươi cũng không tệ."
Cánh tay biến dạng kia chuyển động một chút liền trở lại như cũ, cả 2 lại tiếp lao vào choảng nhau tới trời long đất lỡ.
"Thiên Phạt Nhân Gian."
"Nhất Kích Phá Diệt."
Bạch quqng và kim quang va chạm làm cho pháp tắc nổ vang, từng đợt thổi quét làm cho ai cũng kinh hồn tán đảm.
"Chiếc lực của một chiến thần quả nhiên chúng ta không thể so sánh được."
"Nhưng kẻ đó thì lại có thể đấy."
Người đang ngưỡng mộ bổng chốc trở nên ngưng trọng là Chiến Thần cảnh giới Hóa Thần mà lại bị một tên vừa đốt phá Thánh Nhân đánh ngang tay, đây là một điều vô lý không thể nào chấp nhận được, nhưng bọn họ vẫn phải tin vào thứ mà mình đang nhìn thấy.
Là một kẻ ngang với Chiến Thần tuyệt thế, Thánh Nhân chân chính đã xuất hiện rồi.
Khí thế hai bên không giảm ngược lại còn dâng trào chiến ý, Hàn Vũ Thiên kiếm pháp không nói là tuyệt đỉnh, nhưng đứng vào 10 thứ hạng đầu thì lại không khó.
Tào Thiên cao thủ dùng kích mấy ngàn năm không đổi, hắn cũng chẳng phải dạng vừa.
"Quang Thiên Kích!"
Một kích lóe lên đánh bay Hàn Vũ Thiên ra, hắn không tiếp tục đánh nữa mà chỉ ngón tay lên trời, một quả cầu tỏa ra hào quang kì lạ xuất hiện ở đỉnh ngón tay.
"Nhận lấy sự phán xét của ta, Lưu Tinh Phán Quyết."
Quả cầu bay vọt lên cửu thiên nổ tung rơi ra vô số lưu tinh, hướng phía đại quân tiên tộc mà rơi xuống, mỗi một lưu tinh rơi xuống đều tán phá mọi thứ không thương tiếc.
"Dừng lại."
Chỉ một đòn này mà tiên quân đã bị rối loạn chết không biết bao nhiêu người, Tào Thiên chỉ có thể lao tới ngăn cản.
Hàn Vũ Thiên chưởng nâng lên đẩy một cái liền có băng phong quét tới đẩy lui Tào Thiên, hắn bị một lớp băng mỏng hạn chế hành động, thật không còn nhanh như lúc đầu.
"Vạn Thiên Kích."
Tào Thiêm đâm kích tới nhìn thì như là một kích, nhưng hắn đã đâm ra hàng vạn kích rồi, chẳng qua mắt của tu sĩ không theo kịp tốc độ này thôi.
"Vô Ảnh Kiếm."
Hàn Vũ Thiên một kiếm chém ngang qua ngực của Tào Thiên, hắn như đã nhẹ nhàng tránh thoát vạn kích chém một vết kiếm ngang ngực.
Máu tươi bắn ra làm cho Tào Thiên đau nhức phải lui về sau, Hàn Vũ Thiên quay trở lại phế tích nâng một khẩu pháo hướng tới một đám Hóa Thần.
"Thiên Tinh Lưu Pháo!"
Một pháo hội tụ sức mạnh pháp tắc ầm vang mà tới, đạn pháo lấp lánh lưu tinh bay tới, bốn người liên thủ chặn lấy đều bị thổi bay, ầm vang một tiếng tất cả bị đánh bay thật không nói gì hơn ngoài hai từ quá mạnh.
"Đây là sức mạnh của kẻ vượt qua thiên đạo sao?"
"Ta đây giao thủ với Chiến Thần chưa bao giờ bị một kích đánh bay, kẻ này không thể lấy Chiến Thần mà so sánh."
"Hóa Thần sống lâu nhất là lão Quân cũng chỉ tới đây thôi."
Bọn họ bị đánh bay đã cảm giác được nguy hiểm tràn đầy từ trên người của Hàn Vũ Thiên.
Bọn họ đã biết hắn đánh với Chiến Thần là để khởi động gân cốt mà thôi.
"Linh... Thiên... Linh... Ma... Kỳ... Nguyên... Trận."
Âm thanh già nua chậm rãi vang lên từ trong thiên địa xuất hiện 10 cái pho tượng kì lạ.
Năm pho tượng là thần thánh trang nghiêm của tiên tộc, năm pho tượng còn lại chính là hắc ám tàn ác của ma tộc.
Một lão già cởi trần từ trong vòng không gian xuất hiện, ánh mắt già nhăn nheo liếc tới Hàn Vũ Thiên.
"Lệnh Nguyên lão."
Người này vừa tới như tiếp sức cho các tiên tộc vừa mới thảm bại thêm một hy vọng.
Lệnh Nguyên lão là một tu sĩ Hóa Thần am hiểu trận pháp điều khiển tượng linh, một trong ngũ trận lão tổ của tiên tộc.
Những pho tượng yên lặng kia bổng nhiên cử động như có sinh mệnh, binh khí trong tay sát khí dâng trào.
Toàn bộ tượng linh tu vi không sai biệt nhau lắm đều là trung giai Hóa Thần hiếm thấy, e là trên thế gian chỉ có Lệnh Nguyên mới sở hữu 10 pho tượng linh lợi hại này.
Hàn Vũ Thiên ở trong ngũ hành trận pháp ánh mắt lại có chút bất thiện với lão già trận sư tượng linh trước mắt.
Tượng linh được tạo ra bằng cách nhét một đạo linh hồn vào trong nó, đặt ở đền thờ nhân tộc hoặc là ma tộc.
Bọn họ ngày đêm hương khói cầu nguyện, mỗi lần tới cầu nguyện đều bị câu dẫn hồn phách hóa thành vô thức.
Ngày ngày dẫn theo càng nhiều người tới thờ cúng để dâng hiến linh hồn mình cho tượng linh thôn phệ, biến mất khỏi thế gian vĩnh viễn không thể luân hồi.
Thực lực của tượng linh cũng dựa vào những linh hồn đó mà gia tăng thực lực, Lệnh Nguyên lão đương nhiên chỉ có thể sở hữu nguyên anh tượng linh.
Chứ không thể sở hữu Hóa Thần tượng linh, trừ khi lão trả ra đại giới cùng người khác thu phục linh hồn Hóa Thần cho tượng linh thôn phệ.
Nhưng dù vậy cũng không thể tạo ra được 10 pho tượng Hóa Thần, chỉ có thể là một vị đại năng phía sau chống lưng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.