Chương trước
Chương sau
Đại hội đấu giá còn một canh giờ nữa là bắt đầu, từ trên cửu thiên một mũi tiễn to như cây thương phá mái nhà Thanh Hoa lâu đâm thẳng vào gian phòng của thiếu chủ vương gia đang ngồi.
Một cao thủ Vũ Cảnh lập tức phản ứng ôm lấy thiếu chủ của mình né qua một bên, từ cái lỗ hỏng ở phía trên bay xuống một người đeo mặt nạ khổng tước.
"Ai cho các ngươi tự ý vào mà không được bản cung chủ mời chứ?"
Lời này uy nghiêm đáng sợ chấn động cả phong đấu giá này, thiếu chủ vương gia vừa giận vừa sợ quát:
"Ta là ngươi của hoàng thất ngươi dám..."
Chưa nói hết câu đã thấy một cái ma trảo từ trên không hạ xuống, hai vị Vũ Cảnh phải liên thủ mới ngăn được một đòn này.
Thiếu chủ vương gia kinh hãi chạy về phía sau một lão giả nói:
"Giết hắn, toàn bộ lấy mạng hắn cho ta."
Năm tên Vũ Cảnh đi theo liền lập tức lao lên đánh với Hàn Vũ Thiên một trận, nhưng không ai nghĩ tới một đánh năm lại là dễ dàng như vậy.
Hàn Vũ Thiên mỗi một đòn đều rất uy lực, hắn phá một cái trụ cột tách ra nó ra thành 5 thanh xiên gỗ.
Mỗi một cây đều xuyên vào ngực của 5 vị Vũ Cảnh cường giả, khảm bọn chúng vào trên tường rất tàn nhẫn.
"Các hạ đừng vội giết người."
Lão già kia lúc này mới đạp một bước tới, một bước này thôi đã đứng trước mặt Hàn Vũ Thiên.
"Ngươi cũng muốn thử một chút?"
Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng thản nhiên nói, lão già kia hành lễ cười nói:
"Lão phu đương nhiên không dám thử, nhưng xin các hạ đừng giết người của hoàng thất, hậu quả dẫn tới sẽ là không nhỏ đâu."
Hàn Vũ Thiên có vẻ hứng thú hỏi:
"Hậu quả sẽ như thế nào? Nói cho ta nghe một chút."
Lão già kia chậm rãi nói:
"Không có gì khác ngoài mấy vị Vũ Cảnh viên mãn tới, nếu làm phẫn nộ hơn nữa sẽ có Thánh Nhân tới."
Một lời này ra làm toàn bộ kinh sợ không thôi, Thánh Nhân là tồn tại bậc nào mà có thể tới Bát Quan thành hoang vu này.
Chưa hiện tại chỉ mới là nhất lưu thành cũng chỉ có một vị thánh nhân, hoàng thất to lớn Thánh Nhân lại có tới mười mấy vị.
Một con quái vật như vậy kẻ nào lại dám chạm vào đây, cùng lúc này một âm thanh từ phía xa vang lên:
"Thập thất hoàng tử, Hồ Vân tới."
Một đoàn người hoàng bào chói mắt bước vào trong buổi đấu giá, lão già nhìn thấy sắc mặt liền kinh hãi vung tay đánh tan 5 cái thanh gỗ.
Mấy vị cường giả của vương gia đều quỳ xuống cung kính nói:
"Hoàng tự điện hạ tới, vương gia không thể từ xa đón tiếp thật là thất lễ."
Lão già đi đâu hành lễ với vị hoàng tử trẻ tuổi Hồ vân trước mắt, Hồ Vân không thèm để ý mà nhìn lên gian phòng quắc quắc ngón tay nói:
"Chuột con ra đây một chút."
Thiếu chủ vương giả vội chạy tới té trên mặt đất áp sát đầu xuống không dám nhìn thẳng, Hồ Vân cười nói:
"Một con chuột thôi chạy tới nơi này để làm gì vậy?"
"Thưa hoàng tử là..."
"Ta nói chuyện với ngươi sao?"
Lão già định mở miệng giúp thiếu chủ liền bị hoàng tử chặn họng, lão cũng lập tức câm miệng cúi đầu.
"Đệ tới chỉ là tham gia đấu giá hội thôi."
Hồ Vân híp mắt cười nói:
"Tham gia đấu giá hội mà bị cung chủ Vạn Niên cung đuổi các ngươi đi, vậy là không có lệnh bài rồi."
"Đệ..."
"Đừng có xưng đệ với ta, hoàng tử cao cao tại thượng, làm gì tới lượt một con chuột nhắt xưng đệ đệ?"
Thiếu chủ vương gia bị mắng liên sợ hãi áp đầu sát đất, Hồ Vân nhìn về phía Hàn Vũ Thiên ôm quyền thi lễ nói:
"Thiệp mời của cung chủ hoàng tộc đã nhận, Hồ Vân thay mặt phụ hoàng tới tham dự đấu giá hội."
Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu bàn tay ra cử chỉ mời nói:
"Hoàng tử chịu đến đã là vinh hạnh, mời."
Hồ Vân mỉm cười gật đầu sau đó liếc nhìn thiếu chủ vương gia nói:
"Cút ra sau lưng ta, đừng để hoàng thất mất mặt vì ngươi, con chuột bẩn thiểu."
Một đám người vương gia dù phẫn nộ trong lòng cũng không dám mở miệng, người trước mắt chính là hoàng tử được hoàng đế ân sủng nhất, nếu đắc tội e là không thể giữ mạng.
Hồ Vân tới một căn phòng rộng lớn nhất trong các gian phòng đấu giá, ở đây có ghế vàng cao được khảm đá quý tinh xảo, chỉ dành riêng cho hoàng tộc.
Hồ Vân bước tới ngồi xuống ghế đã có dáng vẻ uy nghiêm của hoàng đế tương lai.
"Làm sao hoàng đế lại có thư mời của Vạn Niên cung? Không phải chúng ta phong tỏa tin tức rồi sao?"
Thiếu chủ vương gia truyền âm cho lão già, lão già cũng là ánh mắt phức tạp lắc đầu không biết.
Hồ Vân nhìn ra bên ngoài cười nói:
"Vương gia rất có thực quyền trong triều, phong tỏa tin tức rất là tốt, nhưng phụ hoàng ta lại cao tay hơn rồi."
Hắn nhìn ra được nghi hoặc trong mắt hai người vương gia liền thản nhiên nói ra mà không cần phải che giấu.
Người của vương gia sợ hãi không thôi định tìm lý do để đào tẩu nhưng bị ngăn lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.