Chương trước
Chương sau
Bốn người ngừng lại thân hình nhìn lấy đoàn người của Hàn Vũ Thiên chạy xa, Bạch Long không chịu bỏ cuộc cũng tiếp tục đuổi theo sau, nhưng lần này bọn họ là giữ khoảng cách với Huỳnh Thanh.

Phía trên mặt hồ, Miêu Ảnh khoanh chân ngồi thiền cơ thể nhẹ nhàng bay bổng, hắn nhìn lấy mấy chục người Chuẩn Tổ ở đây cũng chỉ nhẹ gật đầu nói:

"Đều đã tăng lên không thực lực, chỉ cần thêm hai ba cái thí luyện nữa thì các ngươi có khả năng thành Tổ rồi."

Không trung nổ vang một tiếng liền thấy thân ảnh một tráng hán đứng khoanh tay giữa không trung, kẻ này tu vi Đạo Tổ trung vị ngang với Miêu Ảnh, nhưng thí luyện vốn không thể tự ý đi vào mà kẻ trước mắt có thể đến thì quả là điều ngoài ý muốn.

"Ha ha ha ha, lệnh bài thần tông quả nhiên là thật, bí cảnh của trăm vị thần linh tạo ra đúng là có tồn tại, hôm nay bổn tọa sẽ thu hết tài nguyên, đợi khi một bước hóa rồng nhất định sẽ quay về thống ngự bát phương."

Tráng hán cuồng tiếu phóng ra tổ uy kinh người có thể tùy tiện chấn chết Chuẩn Tổ, tổ uy còn chưa chạm tới chỗ đám người tham gia thí luyện thì đã bị một cổ lực lượng nhu hòa ngăn lại, Miêu Ảnh liếc nhìn thân ảnh tráng hán nói:

"Ngươi vào được đây là dựa vào lệnh bài thần tông, xem ra thần tông bị diệt cũng khiến không ít lệnh bài lưu lạc ở ngoài."

Tráng hán vốn càn rỡ khi nghe được thanh âm của Miêu Ảnh cũng lập tức ngưng trọng, hắn nhìn lấy Miêu Ảnh trầm giọng nói:

"Ngươi là kẻ nào?"

Miêu Ảnh mỉm cười, cái đuôi mèo phía sau liên tục phe phẩy, hắn biến ra một cây trượng rồi gác trên vai nói:

"Ta là Tuần Thiên Giả, cũng có thể được xem là sứ giả thần linh."

Tráng hán cau mày có một chút khó hiểu nói:

"Gì mà sứ giả thần linh chứ? Bí cảnh thần tông để lại là cơ duyên cho hậu thế về sau, ai nhặt được thần tông lệnh thì cơ duyên là của người đó, đừng ăn nói linh tinh."

Miêu Ảnh phất lờ lời nói của tráng hán trung niên hỏi:

"Ngươi tên gì?"

Tráng hán cau mày cũng chậm rải nói:

"Nhiếp Mạnh."

Miêu Ảnh nhẹ gật đầu nói:

"Tốt, Nhiếp Mạnh, ta khuyên ngươi trả lại thần tông lệnh, sau đó rời khỏi thí luyện này, nếu không hậu quả tự mình gánh lấy."

Nhiếp Mạnh đột nhiên cười lớn, khí thế bức người lần nữa tản ra nói:

"Dựa vào ngươi? Nhiếp Mạnh ta đánh không biết bao nhiêu tên Đạo Tổ trung vị chạy chối chết rồi, lại còn sợ một tên nữa uy hiếp sao? Ha ha ha ha."

Miêu Ảnh lắc đầu thở dài nói: — QUẢNG CÁO —

"Nhiếp Mạnh, thái tử của Vân Mãn Vương Triều, con trai của Nhiếp Thiên Tổ Đế, ngươi thiên tư trát tuyệt lại chỉ có khuyết điểm duy nhất và cũng là chí mạng nhất, chính là quá chấp niệm với ngôi vị đế giả, truy cầu lực lượng tới mức thần trí điên loạn, Nhiếp Thiên Tổ Đế thấy được con trai hắn bây giờ thành ra bộ dạng này, chắc là sẽ hụt hẫn lắm đây."

Nhiếp Mạnh bị Miêu Ảnh vạch trần thân phận lập tức đơ người, hắn chắc chắn đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau, nhưng tại sao lai lịch của mình kẻ kia lại nắm rõ trong lòng bàn tay.

"Làm sao ngươi biết được?"

Miêu Ảnh chậm rải đứng dậy thản nhiên nói:

"Ta chuyện gì cũng có thể biết được, quá khứ và tương lai của một nhân sinh, quá khứ đã kể, giờ là tương lai của ngươi, Nhiếp Mạnh, ta đây chỉ tặng ngươi một chữ CHẾT, khi xuống hoàng tuyền nhớ đừng có khăn khăn giữ thứ không thuộc về mình."

Thân hình Miêu Ảnh lập tức biến mất, xuất hiện lần nữa đã tới trước mặt của Nhiếp Mạnh, một trượng vỗ vào ngực làm cho hắn phun máu bay ngược ra ngoài, Nhiếp Mạnh dừng lại thân hình lấy ra một cây rìu tản ra Tổ khí lực lượng nói:



"Dù là ai trong cùng cấp bậc cũng không thể đả bại ta."

Một rìu chém ra phá nát hư không tựa như chặt bầu trời ra làm hai nửa vậy, Miêu Ảnh cười nhạt một trượng chạm vào khí thế sắc bén kia lập tức đánh tan nó, ở đây chính là thí luyện chi địa, dù là Bán Thần cũng có khả năng bỏ mạng tại đây, Tuần Thiên Giả ở thí luyện chi địa chính là bá chủ, không phải thần căn bản không thể đánh bại được họ.

"Ngươi đến lãnh địa của ta, dù là rồng cũng phải cuộn mình khép nép, là hổ cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu, bên ngoài ngươi là bất bại, vào đây thì không còn như vậy, Thiên Ân Xá Tội."

Miêu Ảnh ngưng tụ pháp tắc đại đạo vào cây trượng rồi phóng luồng năng lượng kinh người kia về phía Nhiếp Mạnh, lực kinh khủng có thể so được với một đòn toàn lực của Đạo Tổ thượng kì, nhưng đột nhiên hư không xé mở một thân ảnh khác đã xuất hiện, người kia chỉ dùng lòng bàn tay đã ngăn cản được công kích của Miêu Ảnh.

Nhiếp Mạnh con ngươi co rút tràn đầy rung động và không thể tin, Miêu Ảnh thì thở dài ngồi xuống xếp bằng rồi gác trượng ở trên vai nói:

"Nhiếp Thiên, ngươi tới đây là ngăn ta giết hắn sao?"

Khói bụi tiêu tán liền thấy một người hoàng bào chói sáng, nhìn là lão đầu mười phần uy nghiêm đế giả không gì sánh được, đây là Nhiếp Thiên Tổ Đế.

Nhiếp Thiên Tổ Đế đưa đôi mắt già nua nhìn về phía Miêu Ảnh ôm quyền nói:

"Miêu Ảnh, nể tình lão phu mà tha cho tên bất hiếu này một mạng."

Miêu Ảnh đôi mắt nheo lại đã tản ra khí tức có thể so với Long Bạch, Nhiếp Thiên Tổ Đế ôm quyền nhưng vẫn ta ra uy thế cũng có thể nói là ngang cơ, hai phe nhất thời không ai lên tiếng, đều chỉ chằm chằm lấy nhau.

"Tha mạng thì không được, Nhiếp Thiên, ngươi đừng ép ta quá mức."

Miêu Ảnh thu hồi khí tức có một chút tức giận nói, Nhiếp Thiên Tổ Đế nhìn về phía nhi tử bất hiếu nói:

"Còn không mau giao ra thần tông lệnh."

Nhiếp Mạnh không cam lòng nói:

"Phụ hoàng, đây là bảo vật thần..."

— QUẢNG CÁO —

Còn chưa nói xong thì hắn đã bị một cú tát trời giáng của Nhiếp Thiên Tổ Đế, dấu bàn tay đỏ tươi in hằn trên mặt làm cho Nhiếp Mạnh đau đớn, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đừng mà lấy ra lệnh bài.

Nhiếp Thiên Tổ Đế bắt lấy rồi tay còn lại cũng biến ra một cái tương tự nói:

"Hai cái lệnh bài ta trả cho ngươi, vậy thì có thể tha mạng cho nó chưa?"

Miêu Ảnh thở dài ngoài ý muốn nói:

"Ngươi nên sớm đưa lệnh bài của mình cho hắn, ngươi từng giúp ta nên ta mới để ngươi giữ lệnh bài và tư cách vào trong thí luyện này một lần, giờ đã sử dụng xong rồi, xem như hai bên giao tình cũng kết thúc, ta cũng không làm khó dễ ngươi."

Miêu Ảnh vung tay thu về hai mảnh lệnh bài thần tông, Nhiếp Mạnh muốn nói nhưng lại bị Nhiếp Thiên Tổ Đế vung tay kéo ra khỏi thí luyện chi địa.

Rắc rối cuối cùng đã đến với bọn họ, thứ mà Tuần Thiên Giả lo lắng nhất giờ đã bắt đầu, lệnh bài thần tông lưu lạc sau thời thượng cổ, hiện tại vẫn còn lọt ra bên ngoài hơn trăm mảnh, nếu không sớm thu về thì khi tin tức rơi vào mấy tên Bán Thần sống lâu năm kia sẽ rất phiền phức.

Bán Thần tuy vào trong thí luyện cũng không thể giết Tuần Thiên Giả, nhưng Tuần Thiên Giả cũng không làm gì được Bán Thần tu sĩ, Bán Thần vào đây thì cơ duyên thí luyện sẽ bị lấy đi không ít, mấy vị Tuần Thiên Giả đã bắt đầu cảm thấy lo lắng.

"Xí Ly, chúng ta bỏ ra vạn năm thu thập lệnh bài thần tông, bây giờ nếu không mau chóng truy lùng mấy cái còn lại, thì mọi thứ sẽ hỏng bét."

Miêu Ảnh truyền âm cho Xí Ly cách đó mấy ngàn vạn dặm, thí luyện chi địa thì Tuần Thiên Giả có thể thoái mái truyền tin cho nhau, dù có cách xa đến mấy chỉ cần còn trong thí luyện thì có thể nói với nhau.

"Ta và Quý Ngọc cũng vừa giải quyết xong một tên bên này, xem ra ở Thiên cũng đã biết được chuyện bí cảnh thần tông còn tồn tại, phải mau chóng kết thúc thí luyện lần này."

Âm thanh của Xí Ly truyền tới có một chút ngưng trọng, ở phía bên hắn cũng vừa giải quyết xong một tên Đạo Tổ thượng kì, hiện tại thí luyện mở ra đưa những người ở thí luyện vào trong, khiến cho không gian thí luyện chi địa lỏng lẻo hơn hết, mới để cho đám người có lệnh bài thần tông dễ dàng vào đây, không thì dù có lệnh bài thần tông cũng cần phải thông qua sự đồng ý của Tuần Thiên Giả.



Nhu Cốt nhìn lấy đám tiểu bối của tứ phượng thế lực phế địa đã hoàn thành tốt thí luyện thì híp mắt nói:

"Ở đây đã xong rồi, bọn chúng thiên phú e là vượt xa cả đám thiên kiêu ở Thiên đấy."

Tiếng thở dài của Quý Ngọc vang lên nói:

"Nhưng đám người bên Miêu Ảnh còn chưa có xong hết, với tính cách kia của hắn e là sẽ phải đến được tầng 9 mới chịu rời khỏi."

"Tầng 9, đơn giản là điểm đến của bất luận kẻ nào muốn đột phá thành Bán Thần, mà hắn còn chưa tới cấp độ đó, tới tầng 9 chỉ để thành Tổ thì đây là lần đầu ta thấy."

Thanh Hư Hầu âm thanh có một chút ngoài ý muốn truyền tới, Xí Lý cau mày nói:

"Chia ra, ta vừa cảm nhận được lại có vài kẻ lọt vào thí luyện chi địa."

Ngoại trừ Miêu Ảnh và Nhu Cốt đang trông coi người tham gia thí luyện thì những vị Tuần Thiên Giả còn lại đều xuất trận truy tìm những kẻ ngoại giới kia, Miêu Ảnh cùng Nhu Cốt ở lại là để bảo hộ đám người này, bọn họ chưa một ai đột phá thành Tổ, nếu bỏ mặc ở đây mà vô tình chạm mặt một tên Đạo Tổ thì hắn chỉ cần một ý niệm đã giết hết cả đám rồi.

Lam Huyền đứng ở giữa mặt biển mênh mong không có điểm cuối, nàng đứng đây cũng đã được ba ngày ba đêm rồi, thứ nàng chờ đợi vẫn chưa có xuất hiện.

"Ở đây lại có người đến trước ta sao?" — QUẢNG CÁO —

Sau lưng nàng truyền tới một thanh âm có chút kinh ngạc, kẻ tới là một lão già tiên phong đạo cốt có vẻ hiền từ, tu sĩ Bán Thần đầu tiên xuất hiện lại chạm mặt Lam Huyền.

"Lão phu là Xích Nhược, tông chủ của Xích Huyết Tông, cho hỏi cô nương danh tánh là gì?"

Lam Huyền chậm rãi mở đôi mắt đen kịt của mình ra thản nhiên nói:

"Cút."

Xích Nhược sắc mặt trầm xuống nói:

"Cô nương, ngươi không biết sống chết thì lão phu sẽ không khách khí nữa."

Khí tức Bán Thần bao trùm khuôn viên ngàn vạn dặm, ngay cả mặt biển vốn tĩnh lặng lại nhấc lên đại hải đầy trời, Lam Huyền liếc mắt về sau không có bộc lộ khí tức, vẫn xem Xích Nhược như một con ruồi nhặng không hơn không kém.

"Muốn chết!"

Xích Nhược vốn nghĩ bản thân bộc lộ khí tức Bán Thần sẽ làm cho nữ tử kia kinh sợ mà quỳ xuống xin tội, nhưng không ngờ lại bị làm lơ mất hết mặt mũi của một vị bán thần.

Lão ta hai trảo mang theo huyết khí xé toạt không gian lao tới, Lam Huyền lúc này tay phải cầm kiếm nhẹ nhàng xoay người chém tới một đạo ma kiếm, một cú xoay người chậm rải nhẹ nhàng lại tuyệt đẹp đến làm người khác si mê.

Nhưng đạo ma khí mà nàng chém ra lại trái ngược với sắc đẹp khuynh thành của nàng, ma khí đáng sợ nuốt chứng thiên địa quét ngang qua cổ của Xích Nhược, trực tiếp gạt bỏ sinh cơ của một vị Bán Thần, chưa bao giờ một Bán Thần đỉnh thiên lập địa có khả năng thành Thần lại chết dễ đến vậy.

Thi thể lạnh ngặt rơi xuống mặt biển lại nổi lềnh bềnh không có chìm xuống, ở thi thể kia đột nhiên lóe lên một tia thần quang, lệnh bài thần tông phát sánh chiếu rọi một mảnh đại hải yên ắng này.

Mặt biển lúc này nhấc lên sóng to gió lớn, từ mặt nước có thể thấy một thứ gì đó khổng lồ đang từ từ trồi lên từ đáy biển, trụ nước kia cao đến mấy vạn dặm, nước bắt đầu rút đi thì thấy một tòa cung điện tản ra vô tận thần lực.

"Hải Thần Cung."

Lam Huyền khuếch môi nhếch lên lại không ngờ tới bản thân chờ đợi 3 ngày 3 đêm cũng không bằng giết một tên Bán Thần, nàng ta vào đây là bằng không gian tọa độ, chứ không có lệnh bài thần tông, nên cũng không biết lệnh bài thần tông có thể kích hoạt một số di tích bên trong thí luyện.

Mà vừa hay Xích Nhược nắm giữ là lệnh bài thần tông mở ra Hải Thần Cung của hải tộc, bằng không nàng lại phải thực sự chờ đợi ngày Hải Thần Cung xuất hiện là hai tháng sau.

"Thứ này là lệnh bài thần tông?"

Lam Huyền giơ tay định bắt lấy lệnh bài thì thấy thần tông lệnh lóe lên lam quang, một hư ảnh thần linh to lớn hiện thế, đây chính là Hải Thần chí cao của hải tộc, Hải Hoàng Thủy Liêm Sơn, là Hải Thần cuối cùng của hải tộc từ cuối thời thượng cổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.