Chương trước
Chương sau
Tiếng cười của Linh Thiên Vụ vang vọng khắp đất trời tựa như kẻ điên, Hàn Vũ Thiên lại vung tay trực tiếp giết chết thêm vài chục tên Chuẩn Đạo của Linh Quy tộc, những tộc nhân Linh Quy tộc tràn đầy sợ hãi liên tục thoái lui không thôi, nhưng tộc trưởng của bọn họ lại vẫn đứng đó ngửa đầu cười không có phản ứng gì.

Hàn Vũ Thiên mỉm cười lại vung ra từng quyền giết đi thêm không ít tộc nhân Linh Quy tộc, một trung niên nam tử Đạo Tổ sơ kì không nhịn được lập tức bắt lấy vai của Linh Thiên Vụ quát nói:

"Ngươi cười điên khùng gì vậy, hắn ta đang đồ sát người của Linh Quy tộc mà không bị lôi kiếp trừng phạt, mau liên thủ để..."

Linh Đại đột nhiên phát hiện đôi mắt của Linh Thiên Vụ đã biến thành đôi đồng tử hình hoa tuyết từ khi nào, hắn đột nhiên sợ hãi nhìn lấy Hàn Vũ Thiên, đôi mắt của Linh Thiên Vụ nhìn rất giống như thiếu niên trước mắt.

"Huyễn thuật!"

Linh Đại rất nhanh đã nhận ra Linh Thiên Vụ là bị trúng huyễn thuật của Hàn Vũ Thiên, hắn định trấn tỉnh Linh Thiên Vụ thì Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Ngươi lo cho bản thân mình trước đã."

Linh Đại đột nhiên rơi vào một vùng không gian tĩnh lặng, xung quanh chỉ toàn sương tuyết mù mịt không thấy điểm cuối, hắn trở nên sợ hãi khi thấy một đôi mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm vào minh.

"Gừ."

Tiếng gầm gừ làm cho sương tuyết tiêu tán lộ ra một con thần long màu trắng với đôi mắt tràn đầy sát khí nhìn lấy hắn, Linh Đại tinh thần như muốn sụp đổ, tay chân run rẩy lập tức quỳ áp mặt sát xuống đất, Linh Quy tộc thấy trưởng lão run rẩy thì không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hàn Vũ Thiên lướt ngang qua hai người mạnh nhất của Linh Quy tộc hướng tới đám tộc nhân phía sau mà đánh giết, không qua nửa canh giờ toàn bộ Linh Quy tộc đều đã không còn một ai sống sót.

Có cũng chỉ là bốn tên Đạo Tổ Cảnh tầng 1 mà thôi, mà bọn chúng đều đã trọng thương không thể làm được gì nữa rồi, Hàn Vũ Thiên một cước quét ngang đã đá văng đầu của hai vị Đạo Tổ Linh Quy tộc, ma khí từ cơ thể phóng ra trùm lấy thi thể không cho nó có thời gian nối liền đầu lại, ngay cả nguyên thần cũng không thể thoát xác.

"Ngươi là quái vật gì?"

Hai vị Đạo Tổ còn lại không thể tin được vào mắt mình, một tên quái vật mà họ chưa bao giờ biết đến trên đời này, kẻ có thể qua mặt quy tắc của thần linh đồ sát bọn họ, Hàn Vũ Thiên nhấc cổ hai tên Đạo Tổ đã không còn hy vọng sống lên tay, ma khí bao trùm từ từ hút lấy tu vi, nhục thân và linh hồn của bọn chúng.

Hắn quăng thây khô trên đất lại hướng mắt tới hai kẻ bị trúng Băng Huyễn Thánh Long Thuật kia, đây là huyễn thuật đứng ở bảy vị trí đầu ở Vũ Trụ Cao Cấp, dù Hàn Vũ Thiên chỉ dùng ra phân thứ nhất Huyễn Ảnh Giới mà đã có thể khống chế được Đạo Tổ trung vị, Huyễn Ảnh Giới chỉ tác dụng khi đối thủ nhìn thẳng vào mắt của người thi triển, đưa tâm trí kẻ bị dính huyễn thuật vào một vùng không gian huyền ảo, nơi niềm vui, nổi đau hay bất cứ điều gì mà đối phương mong muốn và lo sợ đều có thể được Huyễn Ảnh Giới huyễn hóa ra, đó gọi là Chân Mộng Giới, Linh Thiên Vụ chính là đang trong Chân Mộng Giới bản thân thỏa sức hành hạ Hàn Vũ Thiên thừa sống thiếu chết, nên mới điên loạn cười một cách hoang dại như vậy. — QUẢNG CÁO —

Về phần Linh Đại thì thấy được tổ tiên của Bạch Ly Long mới hoảng sợ đến vậy, có lẽ trong quá khứ hắn đã chạm tới truyền thừa nào đó của Bạch Ly Long, và bị cấm chế thần thú lưu lại phản phệ mới sinh ra khiếp hãi đối với Bạch Ly Long, ở trong Chân Mộng đó thì Linh Đại đang cảm thấy tuyệt vọng.

Hàn Vũ Thiên bước tới phía sau lưng của Linh Thiên Vụ tay trái giơ lên trực tiếp xuyên qua tim của hắn, Linh Thiên Vụ trừng mắt thật to, con ngươi cũng đã giống như một người bình thường cố gắng liếc đôi mắt của mình về phía sau run giọng nói:

"Chuyện này là sao? Ngươi làm sao có thể đứng lên được chưa?"

Hàn Vũ Thiên mỉm cười nói:



"Mộng tưởng của ngươi thật có một chút nực cười đúng không? Ngay cả Thần Mạch Nhân tộc cường giả còn không giết nổi ta, dựa vào một trung vị cảnh Đạo Tổ lại mơ thật đẹp."

Linh Thiên Vụ lúc này mới biết bản thân đã mắc phải sai lâm cực kì nghiêm trọng, cuộc chiến trước đó hắn vốn đã tận mắt thấy kẻ này đã giao thủ qua với Công Vô Tà, một Đạo Tổ viên mãn còn không làm gì được Hàn Vũ Thiên thì một tên không ra gì như Linh Thiên Vụ hắn làm sao có thể chứ, nếu như sớm trong giấc mộng phát giác ra được chuyện bất thường này, thì có lẽ hắn đã có thể chạy trốn rồi.

Từ tay trái đang xuyên vào tim của Hàn Vũ Thiên lại có từng đợt hoa văn quỷ dị đến từ u minh đang dần dần bao phủ lấy cơ thể của Linh Thiên Vụ, một cổ đau đớn không thể nói ra được truyền đi khắp cơ thể, giọng Linh Thiên Vụ run sợ nói:

"Đây là gì? Thứ quỷ dị này là thế nào?"

Hàn Vũ Thiên cười vô cùng tà ác nói:

"Ta chỉ đang giúp ngươi rơi ở trong Chân Mộng vĩnh cửu mà thôi, hãy tiếp tục chìm sâu vào trong mộng tưởng của mình, mãi mãi để linh hồn của ngươi ở trong đó."

"Không, xin dừng tay, đại nhân, đại nhân tha mạng... a!"

Cơ thể của Linh Thiên Vụ bị hút cạn, nhưng linh hồn của hắn lại bị giam vào trong một khối băng cầu không thể nào thoát ra được, Hàn Vũ Thiên nhìn lấy băng cầu lại hài lòng nói:

"Thứ này tương lai sẽ giúp ít cho ta."

Hắn quay đầu nhìn lấy Linh Đại nằm rạp trên đến bên cạnh cũng chỉ nhấc chân đạp xuống xuyên thẳng vào ngực, hút cạn thi thể lại lấy ra thêm một khôi băng ngọc giam giữ linh hồn của họ, Hàn Vũ Thiên lại nhìn về phía đại quân phía xa nói:

"Đã thấy rồi đúng chứ? Chúng ta không bị quy tắc hạn chế nữa, mà đã đám dị tộc này ngược lại sẽ có một chút yếu thế trước chúng ta bởi quy tắc hạn chế, mau đi thôi, càn quét hết đám dị tộc kia cho ta." — QUẢNG CÁO —

Tu sĩ Vạn Niên Cung ban đầu nghi ngờ khi thấy cung chủ ra tay dứt khoác không có trở ngại nào thì lập tức tinh thần phấn chấn hô hào chém giết lại đi đến một cái dị tộc khác mang theo chiến ý ngập trời, lúc này cách phía đại quân Vạn Niên Cung ngàn dặm đã có một Linh Quy tộc Thánh Tông tẩu thoát, hắn gấp gáp chạy tới Kim Ngạc tộc bộ dáng hoảng sợ như vừa gặp quỷ.

"Các hảo hữu, mau, mau chuẩn bị nghênh địch đi, hắn sắp tới, tên quái vật."

Người kia mơ hồ đã dùng hết thảy sức lực mình có để mà chạy thoát, nên lời nói đứt hơi tiếng được tiếng không làm cho tộc nhân Kim Ngạc không ai có thể hiểu được hết hàm ý trong đó, Nham Sơn là tộc trưởng Kim Ngạc tộc lại thấy một tộc nhân Linh Quy hoảng đến thất thần thì cau mày nói:

"Ngươi làm trò gì vậy? Nói rõ tình huống xem."

Nham Sơn dùng tinh thần lực trấn tỉnh tộc nhân của Linh Quy tộc kia rồi hỏi cặn kẻ, người kia kể lại toàn bộ sự tình thì Nham Sơn trầm mặc lại không nói lời nào, nhìn về phía xa rồi lại nhìn một lão già bên cạnh nhẹ gật đầu, lão già cũng hiểu ý thản nhiên nói:

"Bắt tên tội đồ này lại."

Linh Quy tộc kia nghe thấy vậy thì không thể hiểu được bản thân tại sao lại bị Kim Ngạc tộc khống chế ở trên đất, dùng dây trói lại phong ấn tu vi như trói một tử tù không hơn không kém, Nham Sơn cười nói:

"Linh Quy tộc các ngươi so về thực lực cũng có thể nói là ngang với Kim Ngạc tộc bọn ta còn bị đánh cho thê thảm như vậy rồi, hiện tại các ngươi là tấm gương sáng giá chỉ lối cho Kim Ngạc tộc bọn ta phải chọn đường nào mới đúng, ha ha ha ha."

Linh Quy tộc không từ bỏ cơ hội lập tức nói:



"Tộc trưởng của ta và nguyên lão Linh Đại đang giữ chân hắn, nếu Kim Ngạc tộc đến trợ giúp thì hai tộc chúng ta nhất định sẽ giết được hắn."

Nham Sơn đột nhiên trở nên bình thản nói:

"Hắn có bộ dáng như thế nào?"

Linh Quy tộc kia gấp gáp nói:

"Lam y tóc trắng, bộ dáng thiếu niên xuất trần."

Nham Sơn chỉ tay lên trời cười nói: — QUẢNG CÁO —

"Có phải là hắn?"

Linh Quy tộc kia quay đầu nhìn lên bầu trời thấy được bóng dáng của Hàn Vũ Thiên thì toàn thân cứng đơ tại chỗ không còn nói được lời nào, Nham Sơn ôm quyền thi lễ nói:

"Để cung chủ đích thân đến đây quả là có lỗi, Kim Ngạc tộc bọn ta vốn nghĩ vài ngày nữa sẽ tới thỉnh an, nhưng nếu cung chủ đã đến thì đây những gì mà ngài yêu cầu."

Lão già Kim Ngạc tộc lúc trước mang theo không ít người mang vác số lượng tài nguyên lớn đến trước mặt Hàn Vũ Thiên bày tỏ lòng thành của Kim Ngạc tộc, Hàn Vũ Thiên liếc mắt nhìn thản nhiên nói:

"Vạn Niên Cung của bọn ta đã đổi ý rồi, tài nguyên đưa đến hôm nay xem như bản cung chủ nhận, nhưng tháng sau nhất định phải gấp hai lần mới được, bởi vì bản cung chủ thấy các ngươi còn chưa đủ thành ý, nếu thực sự tỏ lòng tôn kính thì sớm đã tới Vạn Niên Cung trước thời hạn rồi."

Nham Sơn khóe môi giật giật cũng không biết phải giải thích như thế nào cho phải, nếu như đứng lên phản đối thì kết cục sẽ thê thảm như Linh Quy tộc, Hàn Vũ Thiên vung tay lại có hai cái thây khô rơi trên đất, đúng là Linh Thiên Vụ và Linh Đại, Hàn Vũ Thiên tiếp tục nói:

"Bọn chúng là bản cung chủ đã trao cho cơ hội, nhưng lại không biết trân trọng, không biết Kim Ngạc tộc của các ngươi có phải muốn cùng với Linh Quy tộc đoàn tụ hay không, lựa chọn là nằm ở tộc trưởng như ngươi."

Nói xong tay hắn hơi vung về phía sau đánh tan tầng mây phía trên triển lộ gần hai ức tu sĩ của Vạn Niên Cung khí thế thao thiên triệt địa đang chực chờ tấn công Kim Ngạc tộc, nếu Nham Sơn đồng ý trả gấp hai tài nguyên thì về sau con đường phát triển của Kim Ngạc tộc sẽ không thể ngóc dậy nổi, mà nếu từ chối thì Kim Ngạc tộc không còn con đường nào để sống sót, Nham Sơn hít một hơi thật sâu nói:

"Cung chủ đại nhân, lựa chọn quy thuận trước đó còn được áp dụng trong tình huống hiện tại hay không?"

Hàn Vũ Thiên vuốt cằm giả vờ suy ngẫm một chút nói:

"Vẫn còn, nếu Kim Ngạc tộc trưởng đã nói ra như vậy thì ý định quá rõ ràng rồi, bản cung chủ sẽ không làm khó dễ nữa."

Hàn Vũ Thiên vung tay một đạo kim quang chói sáng hiện ra một cái ấn hình trường kiếm nói:

"Đây là Hoàng Kiếm Ấn, hãy tự mình đưa thần thức vào để được gieo ấn, không chủ động thì đừng trách bản cung chủ tự động thủ, nếu là ta động thủ thì thứ ấn ký gieo lên người các ngươi sẽ không được hài hòa đâu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.