Diệp Anh đã cẩn thận nghĩ qua, nỗi ám ảnh với múa ba lê chính là tâm ma của Dương Tố Hân bây giờ. Nếu tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ chọn cái chết giống như chính cô trước đây — mặc dù cô hiện tại vẫn chưa thoát khỏi cái ý niệm muốn chết đó, mỗi ngày đều phải uống thuốc.
Diệp Anh và Trần Ngư vội vàng đến bệnh viện, tình trạng của Dương Tố Hân đã ổn định lại, cha mẹ cô cũng vội vàng đến bệnh viện, lúc này đang ở bên giường bệnh chăm sóc cô. Vì Dương Tố Hân có chút thời gian lại tập đi tập ba lê bất cứ khi nào cô ấy có thời gian Bác sĩ cho cô ấy một ít thuốc ngủ, bởi, và không ai có thể ngăn cản cô ấy. Cô thực sự bị ám ảnh. Nó hơi giống với con người tôi trước đây, chạy nhảy và học hành chăm chỉ, nhưng tôi ngày càng béo và cô ấy ngày càng gầy.
"Con là bạn của Dương Tố Hân." Mẹ của Dương Tố Hân và Diệp Anh lưu lại phương thức liên lạc, khi Dương Tố Hân tỉnh dậy bà sẽ liên lạc lại với cô. Cô và Trần Ngư thuận tiện đi dạo quanh bệnh viện kiểm tra tổng quát sức khỏe. Trần Ngư nói: "Bệnh này đáng sợ quá, tớ không muốn lại bị phát bệnh, không muốn chết." Sau đó kéo Diệp Anh đi kiểm tra sức khỏe.
Khám sức khỏe xong, mẹ của Dương Tố Hân gọi tới nói Dương Tố Hân đã tỉnh. Dương Tố Hân vừa tỉnh đã liều mạng tìm Diệp Anh, bởi vì chỉ có Diệp Anh mới có thể đưa cô ấy đến gặp Diệp Hạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-em-gai-phao-hoi-cua-nu-chinh-he-thong/989779/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.