Dù cho khẩn trương hơn nữa, Tộc trưởng Monol chỉ có thể trấn an ba người, ông hứa sẽ dâng lời thỉnh cầu lên thầy mình – Ma pháp sư Kruid Cao cấp Salamon Vĩ Đại. “Nhưng Ngài ấy đã một nghìn năm nay không lộ diện, chỉ dùng ý niệm để trao đổi với chúng ta, cho nên ta sẽ cố gắng hết sức cầu xin Người… còn việc Người có đáp ứng không, ta cũng chẳng thể nói trước” – Adien nhớ lại lời của Monol khi anh lau chùi thanh gươm bạc của mình.
Khẽ thở dài, nhìn hình ảnh chính mình phản chiếu qua lưỡi gươm sáng bóng. Thanh gươm này là do Ngài Hội trưởng Công Hội Mạo Hiểm Giả tặng cho anh, khi ông tình cờ đi ngang qua một hầm ngầm và bắt gặp anh cùng những mạo hiểm giả khác chiến đấu với lũ quái vật đang siết chặt vòng vây.
Ông đã nói: “Ta rất ấn tượng với cách anh chiến đấu. Vậy hãy cầm lấy thanh gươm này, chàng trai trẻ, nó tên là Chính Nghĩa. Dùng nó để bảo vệ những gì anh thấy xứng đáng”. Đó là trước khi anh được phong Hiệp sĩ mười ba năm. Và anh đã tự hào vung Chính Nghĩa để tiến bước trên con đường trở thành một Mạo Hiểm Giả tài năng suốt hai mươi ba năm rồi.
Thật hoài niệm. Nhớ lại hình ảnh ngày ấy, từng chi tiết trở nên sống động như vừa mới xảy ra. Chàng thanh niên mười bảy tràn trề nhiệt huyết, cả người đau nhức, đầy thương tích, ngọn lửa mãnh liệt ẩn giấu sau đôi mắt đen trầm tĩnh. Đôi tay anh khẽ run khi đón nhận thanh kiếm bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-dang-khong-toan-nang/2103902/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.