Trong căn nhà hoang, Tề Ngộ bất lực nằm sấp trên mặt đất.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh được chạm trổ hoa chiếu rọi trên khuôn mặt đầy vết bầm tím của anh ta, khuôn mặt trắng bệch không chút hồng hào, trong ánh mắt cũng chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Quanh năm anh ta bị Phạm Tư Hàng bắt nạt, chút đau khổ da thịt này, anh ta đã quen từ lâu rồi.
Nhưng điều khiến người ta khó có thể chấp nhận nhất chính là anh ta dốc hết toàn bộ để được ăn cả ngã về không, cuối cùng vẫn bị Phạm Tư Hàng giẫm dưới chân.
Liệu anh ta có còn cơ hội lật đổ Phạm Tư Hàng một lần nữa không?
Phạm Tư Hàng giẫm lên khuôn mặt của Tề Ngộ, giống như giẫm lên một con kiến hôi thối nhỏ bé.
Anh ta khẩn trương lấy bình ma túy trên người Tề Ngộ, muốn nếm loại khoái cảm và kích thích mà mình thèm muốn.
Tề Ngộ giật mình, nhớ tới lời Hạ Trừng Trừng dặn dò anh ta lúc tạm biệt...
Như bị ma xui quỷ khiến, Tề Ngộ cắn răng, nói với Phạm Tư Hàng:
"Phạm Tư Hàng, đây là bình ma túy cuối cùng trong tay tôi!"
Anh ta không biết nói ra những lời này có ý nghĩa gì, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn nói ra.
Phạm Tư Hàng dừng một chút, đôi mày kiếm nhíu lại:
DTV
"Nếu không phải trong tay cậu chỉ còn có một bình, cậu cho rằng cậu còn có thể sống đến bây giờ sao? Tôi đã sớm cho cậu đi gặp Diêm Vương rồi!"
Phạm Tư Hàng cúi người xuống giật tóc Tề Ngộ!
Da đầu Tề Ngộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chuyen-gia-thao-do-noc-nha/3856969/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.