Đúng lúc này, Diệp Thi Văn cũng mặc váy đồng phục màu đỏ.
Đôi mắt Hàn Gia Lâm vốn hơi mất mát đột nhiên sáng lên, nhìn Diệp Thi Văn, khóe miệng cười ngây ngô.
Diệp Thi Văn không hề có hứng thú với một chàng trai mập mạp, nhưng lại vô tình nghe thấy quản gia bên cạnh nói:
"Cậu Hàn, quần áo của cậu bẩn rồi, có cần về nhà thay bộ mới không?"
Cậu Hàn.
Diệp Thi Văn nhìn về phía quản gia bên cạnh Hàn Gia Lâm.
Ở kiếp trước khi Hạ Trừng Trừng làm bạn với Hàn Gia Lâm, cô đã gặp quản gia này khá thường xuyên.
Đúng rồi, tên béo bẩn thỉu trước mắt này chính là Hàn Gia Lâm.
Diệp Thi Văn không biết chuyện gì đã xảy ra trước đó, nhưng cô ta đoán Hàn Gia Lâm đã nhận nhầm người.
Cô ta không phủ nhận điều đó.
Xem ra, cô ta không chỉ sống lại vào thời điểm quan trọng nhất, mà ngay cả ông trời cũng giúp đỡ cô ta.
Khuôn mặt Diệp Thi Văn dịu dàng, mỉm cười với Hàn Gia Lâm.
Tên béo Hàn Gia Lâm trong phút chốc trở nên vui vẻ hơn, hai má ửng hồng.
Không cứu được Hàn Gia Lâm thì sao, chỉ cần Hàn Gia Lâm nhận nhầm cô ta là người cuối cùng, vậy là đủ rồi.
Hàn Gia Lâm nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Thi Văn:
"Tám năm trước, em đã từng đến trường anh chưa?"
Diệp Thi Văn bị Hàn Gia Lâm nắm đau, hiện ra đôi mắt đáng thương:
"Có mà. Hôm đó là ngày Trừng Trừng tham gia Olympic Toán, nó quên mang thẻ dự thi, em đã đi đưa cho nó.
Gia Lâm, anh làm sao vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chuyen-gia-thao-do-noc-nha/3856828/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.