"Đưa còng tay cho tôi."
Trong phòng, đã không còn bóng dáng của Hạ Trừng Trừng.
Cửa sổ mở ra, một chiếc ghế rơi xuống khỏi bệ cửa sổ, rèm cửa sổ tung bay trong gió.
Phó Dương Vinh choáng váng:
"Không có khả năng, người của chúng ta đang ở bên ngoài khách sạn, có thể nhìn thấy cửa sổ phòng executive, chính xác là không có người rời đi!"
"Có thể là trời quá tối, lại còn mưa, nên người bên ngoài không chú ý?" Chu Đặc cẩn thận nói.
Tạ Tri Hành và Phó Dương Vinh lập tức vọt tới cửa sổ, nhìn kỹ ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ phòng executive có mái hiên rộng chưa đến mười cm, bao quanh khách sạn một vòng. Đây là một phong cách đặc trưng của kiến trúc châu Âu.
Chu Đặc nuốt nước bọt:
"Mái hiên ngắn như vậy.
Không phải là phu nhân men theo cái này rời đi đấy chứ?"
Thật sự là rất liều mạng!
Sắc mặt Tạ Tri Hành càng tối:
"Không, Máy nghiền dối còn chưa có tin tức, nên, Hạ Trừng Trừng nhất định vẫn còn ở trong khách sạn!"
Trong một đường ống thông gió chật hẹp, một cái đầu tròn mọc lên.
Ống thông gió trước mặt thông với khắp nơi, Hạ Trừng Trừng đối chiếu bản đồ mình vẽ tay, tìm kiếm phương hướng để đi.
Nơi cô đang ở là một ống thông gió trên tầng cao nhất của tầng bảy.
Về phần mở cửa sổ, do mái hiên quá khó đi, nên Hạ Trừng Trừng chỉ muốn mượn nó làm thủ thuật che mắt.
Khách sạn ở núi Tam Nương Nương là một tòa nhà châu Âu khá cổ điển.
Trên trần nhà các tầng đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chuyen-gia-thao-do-noc-nha/3856760/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.