Vẫn là mày kiếm mắt sáng, đường nét sắc bén tuấn tú như tạc, ẩn ở trong hành lang đen kịt lại không lu mờ sự tao nhã bẩm sinh trên người anh.
Cổ họng Hạ Trừng Trừng khàn khàn, muốn nói chuyện, lại không dám lên tiếng, chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, hô hấp đều muốn ngừng lại.
Đôi mắt người đàn ông ở trước mặt đen nhánh như đá lạnh băng, giờ phút này lại mang theo ý cười nhợt nhạt.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Trừng Trừng lên, luồng khí nóng ẩm tràn ngập vành tai.
“Đã lâu không gặp, phu nhân.”
Hạ Trừng Trừng: “…”
Ánh mắt Hạ Trừng Trừng ảm đạm, khóc không ra nước mắt.
Cũng không phải... Rất muốn gặp anh!
Trong bóng tối, mất thị lực, bốn giác quan khác sẽ trở nên nhạy cảm hơn.
Tạ Tri Hành vốn tưởng rằng bắt Hạ Trừng Trừng, giống như diều hâu bắt được con mồi, có thể để anh tùy ý đùa bỡn.
Nhưng hô hấp của cô gái trong gang tấc, mùi thơm ngát ở chóp mũi, còn có sự mềm mại dán sát vào n.g.ự.c anh...
Làm cho lý trí của anh lung lay sắp đổ.
Rõ ràng chỉ là một ngày rưỡi không gặp, lại như cách nhau đã lâu.
Lúc gặp lại, Tạ Tri Hành còn tưởng anh sẽ vì cô lần lượt lừa gạt mình mà tức giận.
Nhưng giờ vui sướng và hạnh phúc vì gặp lại nhau.
Vành tai anh không tự giác đỏ lên.
Nhưng mà Hạ Trừng Trừng lại nhìn không thấy, cô chỉ có thể thấy trong bóng đêm đại khái dáng vẻ khuôn mặt của Tạ Tri Hành, nghe thấy tiếng hít thở vừa trầm thấp vừa mãnh liệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chuyen-gia-thao-do-noc-nha/3856744/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.