Ban đầu Yến Linh Chiêu chỉ định xem vài đoạn video, đợi Chu Đức Hoành bàn chuyện với đám hàng xóm xong tiễn ông ta đi rồi sẽ ngủ tiếp. Nhưng không biết có phải quá mệt mỏi hay không, lướt lướt tí mà ý thức dần trở nên mơ hồ, chẳng hay từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Yến Linh Chiêu m.ô.n.g lung tỉnh dậy, mơ mơ màng màng liếc đồng hồ: mới 5 giờ 46, chuông báo thức còn chưa kêu.
Ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã hửng sáng, song vẫn còn vương lại chút u tối. Cơn gió mang hơi lạnh lùa qua ô cửa sổ, lướt nhẹ trên gương mặt khiến hắn lập tức tỉnh táo vài phần.
Ngồi ngây ngốc trên giường một lát, Yến Linh Chiêu nhớ lại chuyện tối qua.
Chu Đức Hoành đã không thấy đâu, đám hàng xóm cũng biến mất tăm hơi… Nghĩ ngợi một chút, hắn đoán chắc Chu Đức Hoành nói xong việc rồi rời đi, còn “hàng xóm” thì đã quay về trong người hắn.
Yến Linh Chiêu ngáp một cái, xuống giường, xỏ giày đi vào nhà vệ sinh. Vừa đ.á.n.h răng, hắn vừa khàn giọng gọi thử:
“Ông Hà? Điền Yến Uyển?”
Gần như cùng lúc đó, hai giọng nói đồng thanh vang lên, gần gũi như vang ngay trong đầu hắn:
【 “Sao vậy?” 】
Miệng còn đầy bọt kem, lời hắn phát ra mơ hồ chẳng rõ:
“Không có gì, chỉ là hôm qua ta ngủ quên mất. Chu Đức Hoành rời đi lúc nào vậy?”
Lão Hà đáp:【 “Chín giờ hơn, gần mười giờ gì đó.” 】
“À… Các ngươi nói chuyện gì vậy?” Yến Linh Chiêu tiện miệng hỏi thêm.
Lão Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chu-nhan-quy-di/5198256/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.