Rơi, hắn liên tục rơi xuống.
Tựa như hố đen không đáy, lại như vực sâu vô tận, không có điểm dừng.
Xung quang là một mảnh u ám, tối đen vô hạn gắt gao bao vây lấy hắn.
Trong bóng tối tĩnh mịch ở đây, thời gian cũng mất đi ý nghĩa, lâu đến mức làm Yến Linh Chiêu sinh ra một loại ảo giác: Chính hắn cùng với bóng đêm này đã hóa thành một, dường như trở thành một bộ phận của cơ thể.
…
Không biết đã trôi qua bao lâu, một tiếng vang ồn ào bộc phát.
Là tiếng khóc thê lương, tiếng thét tuyệt vọng đến chói tai, thanh âm bất lực khẩn cầu, tiếng đồ vật hỗn loạn nặng nè sụp đổ, đứt gãy… Các loại thanh âm đan xen nhau, làm cho đầu Yến Linh Chiêu đau như búa bổ.
Ngay khi Yến Linh Chiêu gần như bị nhấn chìm trong những âm thanh hỗn loạn kia, tất cả bỗng chốc im bặt — như thể có ai đó vừa ấn nút tắt tiếng.
Thế giới, trong khoảnh khắc, lại trở nên yên lặng đến lạ kỳ.
Mi mắt đang nhíu chặt của Yến Linh Chiêu chậm rãi giãn ra.
Nhưng đột ngột, lại một thanh âm khác vang lên.
[ngươi là ai?]
Thanh âm này Yến Linh Chiêu đã quá quen thuộc, mỗi ngày hắn đều nghe thấy.
Hai giây sau, thanh âm kia lại lần nữa vang lên, chỉ khác lần này lại: [ta là ai?]
Vừa dứt lời, “cụp cụp” – tiếng động như tiếng bấm bút bi.
Ngay sau đó, một tia sáng nhỏ lóe lên chính giữa tầm nhìn của Yến Linh Chiêu, rồi như gợn sóng lan dần ra bốn phía.
Theo ánh sáng dần dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chu-nhan-quy-di/4797612/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.