Suy nghĩ một chút, Sở Lăng Húc vẫn mở hộp ra. Không phải là vì có thích hay không, mà là sợ quá mức quý báu không nên nhận lấy. Ai ngờ vừa mới mở hộp ra, ánh mắt của Sở Lăng Húc lập tức bị thu hút. 
Trong hộp lẳng lặng nằm một miếng ngọc lục bảo Phỉ thúy hiếm thấy. Tinh tế tỉ mỉ, miếng ngọc phỉ thúy đó được dày công điêu khắc thành hình một oa nhi. Thoạt nhìn qua, cũng có chút giống như bộ dáng của Tiểu đồng ngồi trước Quan Âm. 
Nhìn trong mắt Sở Lăng Húc lóe lên kinh hỉ (kinh ngạc+mừng rỡ),trong lòng Tiết U Nhiễm dâng lên tràn đầy đắc ý. Kiếp trước đam mê duy nhất của Sở Lăng Húc chính là vô cùng thích sưu tầm ngọc. Mà miếng ngọc lục bảo phỉ thúy mà hôm nay Tiết U Nhiễm chuẩn bị chính là ngọc trong cực phẩm. Đây là năm đó ông ngoại của Tiết U Nhiễm Tiết lão gia tử đặc biệt sai người theo bộ dáng lúc Tiết U Nhiễm tròn một tuổi điêu khắc ra, ý nghĩa phi phàm. Tiết U Nhiễm vẫn luôn đeo miếng ngọc hình oa nhi này bên người, lúc này vì muốn lấy niềm vui của Sở Lăng Húc, tất nhiên là không chút nào tiếc nuối lấy ra. 
Yêu thích không buông tay vuốt miếng ngọc oa nhi một lúc lâu, Sở Lăng Húc vẫn là mạnh mẽ hạ quyết tâm đem ngọc oa nhi thả lại trong hộp. 
"Sở công tử không thích?" Nhìn hành động của Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm nghi ngờ hỏi. Không phải a, phu quân nhà mình không thể nào không thích ngọc. 
"Thích. Chỉ có điều vật này quá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chinh-the-cua-chang/192144/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.