Chương trước
Chương sau
Lạc Thấm Nhi rời đi, Thiên điện yên lặng khiến người ta hoảng hốt. Tần Trạch Dật sắc mặt khó coi tìm đi tìm lại tất cả các góc trong Thiên điện, không thể không đối mặt với sự thật là Tần Tử Huyền không ở trong Thiên điện. Hít sâu một hơi, Tần Trạch Dật nhìn về phía Thái hậu đang đứng ngây người: “Mẫu hậu, Đại hoàng tử đâu?”
“Hoàng thượng đây là đang chất vấn ai gia?” Bị giọng nói của Tần Trạch Dật đánh thức, Thái hậu banh mặt hỏi.
“Mẫu hậu, Đại hoàng tử rốt cuộc đang ở đâu? Ngài hẳn nên biết, việc này làm ầm ĩ lớn không chỉ là mẫu thuẫn giữa ngài và hoàng hậu, cũng không chỉ là mâu thuẫn giữa nhi thần và mẫu hậu, là phải hướng liệt tổ liệt tông giao đãi, thậm chí còn phải hướng đại thần trong triều và lê dân bách tính giao đãi. Trong cung không có con nối dòng có thể lại sinh, nhưng là con nối dòng duy nhất trong cung bị lén xử lý, loại chuyện này tuyệt đối không được cho phép.” Sở dĩ không có phản bác Lạc Thấm Nhi, chính là Tần Trạch Dật hiểu rõ hơn bất cứ ai, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền. Một hoàng tử duy nhất đều có thể bị lén xử lý, triều thần và dân chúng sao có thể tin tưởng hoàng thượng hắn là minh quân?
“Ta không biết, ta không biết cái gì hết.” Lạc Thấm Nhi nói như vậy bà ta có thể làm bộ như không nghe thấy, Hoàng thượng nói như vậy, bà ta không thể không thừa nhận bà ta thật sự gây nên đại họa ngập trời.
“Sao ngài có thể nói ngài không biết? Đại hoàng tử ở tẩm cung của ngài, ở Thiên điện của ngài, ngài lại nói ngài không biết?” Vẫn cho rằng Thái hậu là cố ý nhằm vào Lạc Thấm Nhi mới không chịu nói, Tần Trạch Dật không tin Thái hậu sẽ thật sự không biết.
“Không biết là không biết, đừng có hỏi nữa.” Thái hậu hổn hển bước ra Thiên điện, vừa khéo đụng phải cung nhân nâng hai cung nữ thắt cổ tự sát ra ngoài, cảm thấy cả kinh, bước chân dừng lại, sắc mặt cực kém.
“Mẫu hậu, ngài không thể chỉ dùng một câu không biết là có thể không liên quan. Đại hoàng tử rốt cuộc ở đâu, ngài phải cho nhi thần một công đạo. Dù là chết, cũng phải để nhi thần nhìn thấy xác.” Tần Trạch Dật đi theo phía sau Thái hậu đã tính đến kết quả xấu nhất.
Nghe Tần Trạch Dật nói ra chữ chết, xem xác chết thật sự trước mắt, Thái hậu rốt cuộc không nhịn được, bước nhanh đi vào phòng mình, dùng sức đóng cửa lại.
Tần Trạch Dật không có biện pháp, đành phải lập tức bắt đầu sai người đi điều tra việc này. Thật sự điều tra hắn mới biết được trong khoảng thời gian này Tần Tử Huyền sống cuộc sống thế nào. Hắn oán hận bản thân không quan tâm, dù có nhiều áy náy hơn cũng chỉ có thể chôn ở đáy lòng. Hắn phải mau chóng tìm được Tần Tử Huyền.
Thời hạn bảy ngày, tra tấn không chỉ có Lạc Thấm Nhi lo âu, hoặc Tần Trạch Dật áy náy, còn có Thái hậu sợ hãi. Vừa nghĩa đến Đại hoàng tử biến mất trong Thiên điện của bà ta, vừa nghĩ đến hai cung nữ thắt cổ trong Thiên điện của bà ta, bà ta thật sự đứng ngồi không yên. Cho dù bà ta đã hạ lệnh niêm phong Thiên điện, cũng vẫn không thể gạt bỏ sự thật tồn tại. Chuyện của Đại hoàng tử lan nhanh truyền xa, đã ở trong cung ồn hào huyên náo, triều thần cũng bắt đầu có phê bình kín đáo. Nếu không phải trở ngại thời hạn bảy ngày của hoàng thượng, sợ là đã sớm làm ầm ĩ. Thái hậu thật sự hối hận, vốn chỉ là bị bệnh thủy đậu, cho dù Đại hoàng tử chết ở Thiên điện, bà ta cũng đúng tình hợp lý. Nhưng Đại hoàng tử thế nhưng lại mất tích? Đây quả thật là vô cùng vớ vẩn.
Bảy ngày sau, Lạc Thấm Nhi lại lần nữa đi đến tẩm cung của Thái hậu. Nàng thủy chung tin tưởng vững chắc Đại hoàng tử biến mất ở tẩm cung của Thái hậu, Thái hậu không có khả năng không biết Đại hoàng tử ở đâu. Muốn tìm thấy Đại hoàng tử, nhất định phải tìm Thái hậu.
Tần Trạch Dật còn chưa đến, Thái hậu vẫn cao cao tại thượng như cũ, ngồi ở chủ vị. Lạc Thấm Nhi có thai, không thèm để ý tới Thái hậu lông mày dựng ngược, tự mình đi đến một bên ngồi xuống.
“Hoàng hậu muốn giao đãi thì đi tìm Hoàng thượng, đến chỗ này của ai gia làm gì?” Thái hậu dù sắc mặt trấn định, nhưng vẫn không che hết được hoảng loạn trong mắt bà ta.
“Làm gì? Chẳng lẽ Thái hậu đã quên Đại hoàng tử biến mất ở tẩm cung của ngài?” Lạc Thấm Nhi giọng điệu mang theo đùa cợt, mang theo châm chọc.
Thái hậu bị chặt một hơi mắc kẹt ở yết hầu, nhịn không được ho khan lên.
“Thái hậu cần phải bảo trọng mới được. Đại hoàng tử vẫn đang chờ Hoàng tổ mẫu của hắn tìm được hắn sau đó tỉ mỉ che chở hắn đấy!” Lạc Thấm Nhi thân mình không động, giống như quan tâm nói.
“Lạc Thấm Nhi, ngươi im miệng cho ai gia!” Trong lòng Thái hậu nhận định Đại hoàng tử đã chết, bằng không hai cung nữ đó không có khả năng thắt cổ. Về phần xác của Đại hoàng tử ở đâu, cũng là một câu đó khó giải. Mà Lạc Thấm Nhi nói như vậy, rõ ràng chính là đang rủa bà ta chết.
“Nô tì có thể không nói, triều thần có thể không nói hay không? Dân chúng có thể không nghị luận hay không? Đại hoàng tử nổi thủy đậu bị nhốt trong Thiên điện lại biến mất không rõ sống chết, Thái hậu cho rằng chỉ một câu câm miệng là có thể xong chuyện? Đã nhiều ngày lòng cung nhân hoảng sợ, trong triều sợ là cũng đã tai họa ngầm khắp nơi, Thái hậu vẫn nên mau chóng nói ra Đại hoàng tử đang ở đâu cho thỏa đáng. Bằng không, chúng triều thần buộc tội Thái hậu, đây chính là châm chọc lớn nhất từ khi Tuyên quốc khai quốc đến nay đúng không?” Không thể không nói trong lòng Lạc Thấm Nhi cũng không lạnh nhạt như mặt ngoài. Chính là bởi vì lo lắng, cho nên mới thất lễ, thậm chí ngay cả chuyện đại nghịch bất đạo như uy hiếp Thái hậu cũng dám làm.
“Bọn họ dám!” Thái hậu ngoài mạnh trong yếu làm giọng nói của bà ta vút cao mang theo run run không thể ức chế.
“Tổ mẫu hại cháu ruột, dù là dân chúng bình thường cũng không chấp nhận được. Thái hậu thân đã từng là mẫu nghi thiên hạ, bây giờ là Thái hậu của một nước, có thể tổn hại luân thường, tâm ngoan thủ lạt như thế, làm được nhưng nói không được à? Vậy thì phải xem Thái hậu có chặn được người trong thiên hạ thấy chuyện bất bình chẳng tha hay không!” Bảy ngày này, Lạc Thấm Nhi đè nén bất an, đè nén luống cuống, đè nén lửa giận. Tất cả đè nén toàn bộ bộc phát khi thấy Thái hậu không biết hối cải và không hề áy náy.
“Hoàng hậu!” Tần Trạch Dật vừa vào cửa liền nghe được Lạc Thấm Nhi chỉ trích, nhìn thấy Thái hậu vẻ mặt sợ hãi, lên tiếng quát lớn.
“Hoàng thượng, thời hạn bảy ngày đã đến, gai đãi nô tì muốn đâu?” Không để ý đến Tần Trạch Dật quá lớn, Lạc Thấm Nhi thẳng thắt lưng hỏi.
Tần Trạch Dật trầm mặc. Đã nhiều ngày hoàng cung bị lật một lần, Đại hoàng tử lại hoàn toàn không thấy bóng dáng.
“Hoàng thượng, Đại hoàng tử rốt cuộc ở đâu?” Thấy Tần Trạch Dật không nói chuyện, bất an trong lòng Lạc Thấm Nhi lên tới cực hạn. Đứa nhỏ nho nhỏ kia, thật sự đã chết sao?
Tần Trạch Dật lại im lặng một lúc sau, rốt cục mở miệng: “Hoàng hậu nén bi thương.” Một đứa nhỏ mới hai tuổi biến mất trong hoàng cung nội viện đề phòng sâm nghiêm, trừ bỏ chết ra hắn nghĩ không ra khả năng khác.
Bất an trong lòng được chứng thực, Lạc Thấm Nhi nở nụ cười thảm, Trách không được hai cung nữ lựa chọn thắt cổ, trách không được Thái hậu thế nào cũng không chịu nói ra Đại hoàng tử ở đâu.
Ngay cả Thái hậu, khi nghe thấy Tần Trạch Dật nói những lời này cũng chấn động. Thật sự đã chết? Bởi vì đã chết cho nên hai cung nữ kia không dám báo lên, lén xử lý rồi? Ai cho các nàng gan lớn như vậy? Quả thật là cả gan làm loạn, nên tru di cử tộc!
Không có bỏ qua Thái hậu khiếp sợ, Tần Trạch Dật cũng cười khổ không thôi. Đại hoàng tử nổi thủy đậu mà chết không phải chuyện lớn, mẫu hậu chọn lựa che dấu sợ là vì che lấp khoảng thời gian này không quan tâm Đại hoàng tử. Nhưng là lần này mẫu hậu thật sự làm sai rồi. Đại hoàng tử có thể chết, nhưng tuyệt không thể mất tích. Bằng không, hoàng hậu sẽ không đồng ý, triều thần sẽ không đồng ý, lê dân bá tánh cũng sẽ không đồng ý.
“Đại hoàng tử đã nhập Hoàng lăng rồi?” Lạc Thấm Nhi giọng nhẹ nhàng, giống như sợ quấy nhiễu đến gì đó.
Tần Trạch Dật tay gắt gao nắm thành quyền, hít sâu một hơi, nói: “Ừ, đã nhập Hoàng Lăng.”
“Thật vậy chăng? Nếu đã nhập Hoàng lăng, sao Thái hậu lại giấu giếm?” Nghe được lời nói của Tần Trạch Dật, Lạc Thấm Nhi chất vấn.
“Bệnh thủy đậu sẽ truyền nhiễm, Thái hậu chỉ không muốn Đại hoàng tử chết rồi còn bị người ta chán ghét.” Mặc kệ thế nào trước ổn định Lạc Thấm Nhi đã. Đại hoàng tử nhất định là không về được, đứa nhỏ trong bụng Lạc Thấm Nhi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
“Đại hoàng tử ra đi khi nào?” Vuốt bụng, Lạc Thấm Nhi tiếp tục hỏi.
Một lời nói dối phải dùng càng nhiều lời nói dối hơn đến che lấp. Tần Trạch Dật cân nhắc tâm tư của Lạc Thấm Nhi, thấp giọng nói: “Mới mấy ngày.”
Lạc Thấm Nhi không có lại truy vấn, ánh mắt hoảng hốt sau khi chống lại Thái hậu thất thần biến thành hiểu rõ: “Đều nói người đã chết sẽ không lập tức rời đi, không biết Đại hoàng tử có đang đứng ở phía sau Thái hậu nhìn Thái hậu hay không nhỉ? Nếu thật sự là như vậy, cầu Thái hậu giúp nô tì hỏi Đại hoàng tử có tốt không.”
Cả người Thái hậu sợ tới mức khẽ run rẩy, sau lưng bắt đầu có gió lạnh thổi qua: “Hoàng hậu, ngươi nói chuyện giật gân, nói hươu nói vượn.”
“Nơi cuối cùng Đại hoàng tử ở là tẩm cung của Thái hậu, hắn lưu luyến nhân thế nhất định còn chưa rời đi. Thái hậu có thể nghe thấy Đại hoàng tử đang gọi ngày không? Nếu có nghe được, Thái hậu nhất định phải trả lời đấy. Khi còn sống Đại hoàng tử chưa một lần được Thái hậu yêu thích, sau khi chết lại không thể bị Thái hậu chán ghét mới được.” Trong mắt Lạc Thấm Nhi xuất hiện tàn nhẫn chưa bao giờ có. Đại hoàng tử thật sự nhập Hoàng lăng, vẫn là bị Thái hậu lén xử lý, trong lòng mọi người đều biết. Tần Trạch Dật cho rằng hắn nói mấy câu là có thể che giấu cái chết của Đại hoàng tử? Chiêu cáo thiên hạ lại như thế nào? Công đạo từ lòng người.
Giống như thật sự nghe được sau lưng có tiếng khóc thê lương gọi ‘hoàng tổ mẫu’, Thái hậu sợ tới mức hoa dung thất sắc, môi phát run, kinh hãi nhìn Tần Trạch Dật: “Hoàng thượng, bảo nàng đi ra ngoài, bảo nàng đi ra ngoài.”
“Nô tì có thể đi ra ngoài, chỉ cần Thái hậu lương tâm yên ổn, tuổi già sẽ rất thái bình,” Không đợi Tần Trạch Dật mở miệng, Lạc Thấm Nhi đứng dậy chạy lấy người.
“Mẫu hậu.” Không có ngăn cản Lạc Thấm Nhi rời đi, Tần Trạch Dật đến gần Thái hậu, vươn tay muốn trấn an bà ta.
Thái hậu giống như bị kinh sợ thét chói tai: “Không phải ta hại chết hắn, thật sự không phải ta.”
Tần Trạch Dật sửng sốt. Nhìn Thái hậu bộ dáng thất kinh như vậy, hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi Đại hoàng tử thật sự chết bệnh thủy đậu sao? Hoàn toàn không tra được dấu vết Đại hoàng tử rời cung, Thái hậu có phải có thế lực tâm phúc khác hay không? Mà thế lực tâm phúc này đã lớn đến mức hắn cũng vô pháp chạm đến?
Người một khi nổi lên lòng nghi ngờ sẽ càng ngày càng cảm thấy bên trong có kì quái. Tần Trạch Dật không có lại trấn an Thái hậu, hắn phải mau chóng tra được thế lực mà Thái hậu che giấu. Trong hoàng cung có thể có hậu phi tâm tư khó lường, nhưng không thể có thế lực không biết tên lại có thể uy hiếp đến hoàng thượng.
Từ một ngày này bắt đầu, tình mẫu tử giữa Tần Trạch Dật và Thái hậu bắt đàu nảy sinh ngăn cách, hơn nữa còn càng lúc càng lớn. Càng là tra không ra càng thêm sinh nghi, càng sinh nghi lại càng bất an, càng bất an lại càng giày vò, càng dày vò lại càng… oán hận.
Lúc Tần Trạch Dật vội vàng điều tra thế lực thần bí, Thái hậu lại mỗi ngày đều ở trong lo lắng hã hùng, lo sợ bất an. Lạc Thấm Nhi lại bắt đầu ngày nào cũng đến thỉnh an, cũng không nhắc đến Đại hoàng tử, chỉ dùng ánh mắt đạm bạc cung kinh nhắc nhở sự tồn tại của nàng.
Thái hậu hoàn toàn chống đỡ không được, liên tục hạ mấy đạo ý chỉ miễn Hoàng hậu đi thỉnh an. Lạc Thấm Nhi lại như cũ tự mình tiếp tục đến tẩm cung Thái hậu. Mỗi một ngày, nàng sẽ đứng bên ngoài Thiên điện một lúc. Không nói chuyện, chỉ yên lặng đứng, giống như nhớ lại, giống như cáo biệt. Lạc Thấm Nhi hành động như vậy càng thêm kích thích lòng Thái hậu. Rõ ràng đã niêm phong Thiên điện, vì sao Hoàng hậu vẫn muốn đau khổ bức bách?
Lạc Thấm Nhi chưa từng nghĩ tới đau khổ bức bách ai, nàng chỉ là trong lòng không thể quên khúc mắc nàng bỏ qua Đại hoàng tử. Ghi tạc dưới danh nghĩa của nàng, nàng nên phụ trách với đứa nhỏ này. Nhưng nàng luôn nghĩ đứa nhỏ này không phải nàng sinh ra, nàng lựa chọn không đếm xỉa đến, lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt. Biết rõ đứa nhỏ này không thích Thái hậu, nhưng không có ngăn cản Thái hậu ôm hắn đi. Rõ ràng đụng phải hắn ở trong tẩm cung Thái hậu khóc, sau khi ôm hắn đi lại mặc hắn về nơi này.
Bởi vì trong lòng không chú ý, nàng mới có thể cường ngạnh yêu cầu Thái hậu và Tần Trạch Dật cho nàng một cái công đạo như vậy. Thật ra cho dù lấy được câu trả lời thỏa đáng lại có thể như thế nào? Nếu không phải thời gian đó nàng cứ ở trong tẩm cung của mình thảnh thơi dưỡng thai, bỏ qua sự tồn tại của Đại hoàng tử, Đại hoàng tử sao có thể rơi xuống kết cục như ngày hôm nay? Chỉ cần nàng hỏi nhiều một câu, chỉ cần nàng phái người đi qua nhìn một cái, Đại hoàng tử ít nhất sẽ không bị lén xử lí. Ít nhất Đại hoàng tử có thể vui vẻ nhập Hoàng lăng, là nàng nợ đứa nhỏ này…
Lạc Thấm Nhi áy náy Thái hậu đương nhiên sẽ không biết được. Ở trong mắt bà ta, Lạc Thấm Nhi rõ ràng là không muốn bà ta sống tốt. Bà ta đã đi tìm Hoàng thượng, Hoàng thượng lại dùng vẻ mặt bất đắc dĩ cầu bà ta nhường nhịn nhiều hơn, nói là Hoàng hậu có thai hoàng tử, không thể mạo phạm. Nhắc tới hoàng tử liền nghĩ đến Đại hoàng tử, Thái hậu nơm nớp lo sợ lại không dám làm gì, chỉ đành mặc cho Lạc Thấm Nhi ở tẩm cung Thái hậu kiêu ngạo làm càn.
Mấy ngày sau, Tần Trạch Dật hạ thánh chỉ: Đại hoàng tử chết bệnh, nhập Hoàng Lăng. Nhóm triều thần quả thật có bất mãn. Tin tức Đại hoàng tử nổi thủy đậu bọn họ hoàn toàn không biết, đột nhiên báo cho bọn hắn biết Đại hoàng tử đã chết, tin tức quá đột ngột khiến bọn họ có cảm giác sợ hãi. Mấy ngày trước đây rõ ràng nghe nói Đại hoàng tử mất tích, vì sao đột nhiên lại chết rồi? Dù là chết, vì sao không thấy xác? Hoàng thượng đây là muốn thiên vị Thái hậu, dung túng Thái hậu mưu hại con nối dòng hoàng thất sao?
Dưới sự tức giận của nhiều người, quả đúng như lời Lạc Thấm Nhi, nhóm triều thần liên tục buộc tội Thái hậu. Mạc Thần Viễn muốn ngăn lại lại bị Tiết Kỳ Văn kéo về, Tiết Kỳ Văn chỉ nói một câu: “Đại hoàng tử chỉ là một đứa nhỏ, không nên trải qua vận mệnh như vậy.”
Mạc Thần Viễn liền thỏa hiệp. Nếu Đại hoàng tử là đứa nhỏ nhà mình, lặng yên không tiếng động cứ vậy không rõ ràng chết đi, mặc cho ai đều không thể chấp nhận.
Tần Trạch Dật sứt đầu mẻ trán, triệu mấy huynh đệ tâm phúc vào Ngự thư phòng: “Mấy người các ngươi sao lại như vậy? Là huynh đệ lại cho huynh đệ thêm phiền!”
“Hoàng thượng, mẹ đẻ Đại hoàng tử là người Tiết Vương phủ không phải sao? Cho dù không muốn thừa nhận, Đại hoàng tử vẫn phải gọi thần một tiếng cậu. Thân cháu ngoại trai cứ như vậy chết đi, người làm ta tâm phục thế nào?” Người thứ nhất mở miệng chính là Tiết Kỳ Văn.
“Vậy mấy người các người thì sao?” lời nói của Tiết Kỳ Văn làm Tần Trạch Dật không phản bác được, đành phải chuyển hướng sang những người khác.
Liếc mắt nhìn Tần Trạch Dật, Mạc Thần Viễn sắc mặt khó xử nói: “Biểu ca, đều là người làm cha, ngươi thật sự không thể lĩnh hội được cảm xúc của mấy người chúng ta sao?”
Triệu Thụy, Trịnh Khải và Chu Trinh cùng nhau gật đầu. Bọn họ cũng không biết đối ngược với Tần Trạch Dật, nhưng thế nào cũng không bỏ qua được thương xót đối một đứa nhỏ. Cho dù là tranh chấp quyền vị, cho dù là hậu cung tranh đấu, bọn họ đều có thể nhận. Chỉ riêng không tiếp thu được chính là, Đại hoàng tử chết ở tẩm cung Thái hậu. Loại hành vi này của Thái hậu, đã vượt qua điểm mấu chốt mà bọn họ có thể nhẫn. Cho nên bọn họ có thể không liên danh, nhưng không thể ngăn cản các triều thần khác liên danh.
“Vậy nhóm các người muốn ta làm sao bây giờ? Thái hậu là mẫu hậu của ta, chẳng lẽ các người muốn ta xử trí bà?” Tần Trạch Dật đã sức cùng lực kiệt bất đắc dĩ hô. Thế lực không biết tên trong tay Thái hậu hắn căn bản tra không đến, một khi chọc giận Thái hậu, hậu cung có yên ổn như trước hay không!
“Thái hậu là mẹ đẻ của Hoàng thượng, hoàng thượng tự nhiên không thể xử trí Thái hậu. Thiên lý luân thường, chúng thần chỉ hi vọng sau này Thái hậu không cần lại nhúng tay vào việc hậu cung. Tuyên quốc sẽ không thể chấp nhận được vị hoàng tử tiếp theo gặp chuyện không may. Lần này việc của Đại hoàng tử, không thể bỏ qua công lao của Hoàng hậu, Hoàng thượng cũng nên thưởng phạt phân minh.” Nói xong những lời này, Tiết Kỳ Văn nhìn về phía Tần Trạch Dật.
Tần Trạch Dật sắc mặt khó phân biệt, nhàn nhạt hỏi: “Đây là ý của Cố Luân Trưởng công chúa?”
Tiết Kỳ Văn không trả lời, đáp án không cần nói cũng biết.
Tần Trạch Dật cười khổ nói: “Ta có nên cảm thấy may mắn Cố Luân Trưởng công chúa không lấy ra kim bài Tiên hoàng ngự tứ đến thúc giục ta vô năng khôn?”
“Trưởng công chúa cũng không muốn lội qua Hoàng thượng. Chỉ là lần này Thái hậu làm thật sự quá mức rồi. Trưởng công chúa nói, nếu như nàng lại không đứng ra, lấy mặt mũi nào để đi gặp liệt tổ liệt tông.” Tiết Kỳ Văn cũng không muốn bức Tần Trạch Dật đến mức này. Kim bài Tiên đế ngự tứ, hắn vốn tưởng rằng Trưởng công chúa vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội lấy ra. Ai có thể nghĩ đến Thái hậu sẽ làm ra việc không có tính người bực này, nhập Hoàng lăng? Nói thật dễ nghe, nhập Hoàng lăng chỉ là một cái bài vị, ngay cả xác chết đều tìm không thấy. Hoàng thượng muốn bảo vệ Thái hậu không có gì đáng trách, nhưng tuyệt đối không thể dung túng Thái hậu mưu hại con nối dòng hoàng thất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.