Một tháng này, trong Tiết Vương phủ một mảnh yên lặng, người đến thămcũng có không ít. Tần Thạch Dật và Lạc Thấm Nhi, Mạc Thần Viễn và TrịnhThiến, Trịnh Khải và Triệu Thụy... Sở gia thì toàn thể xuất động, từ Sởnãi nãi, cho tới Sở Quân Ức, tới tới lui lui thăm hỏi nhiều lần. Khi SởThạch đưa viên thuốc giải độc môn của Hàn Tinh các đến, Tiết U Nhiễm cóchút ngoài ý muốn.
“Chủ tử nói không phải vạn bất đắc dĩ thì không cần dùng viên này. Nếulà tương xung, sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Sở Thạch chuyển cáo lạigiao đãi của Sở Lăng Húc trước khi đi.
Gật gật đầu, Tiết U Nhiễm vươn tay tiếp viên thuốc giả, nắm chặt trongtay. Nếu là tương xung, sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nếu không thửdùng, ngay cả một chút cơ hội cũng không có.
Tiết Vương phủ không xử trí Tiết Nhị phu nhân. Một là vì Vương gia chưarõ sống chết, mọi người không rảnh để ý tới. Hai là vì Trưởng công chúasắp lâm bồn, trong Tiết Vương phủ không nên ‘thấy máu’. Theo như lời Lạc Thấm Nhi nói, phải nhớ tích đức cho đứa nhỏ chưa chào đời. Vì thế, Tiết Nhị phu nhân tạm thời thoát chết. Có điều, tội sống khó tha. Trong sựgiày vò của một chén nước trắng và nửa cái bánh ngô, Tiết Nhị phu nhânrốt cục phát điên. Tình nguyện đói chết, cũng không nguyện lại kéo dàihơn tàn. Lúc Tôn ma ma báo lại chuyện này cho Tiết Vương phi, Tiết UNhiễm còn đang đau đầu về viên thuốc giải, lập tức không kiên nhẫn đáplại một câu: “Chết cũng không thể chết ở Tiết Vương phủ, ra bên ngoài.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chinh-the-cua-chang/1407220/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.