Chương trước
Chương sau
Nghe được tin Tiết Tâm Lam bị đưa vào phủ Thái tử, Tiết U Nhiễm vốn là sửng sốt, sau đó lập tức nhớ tới đại điển sắc lập Thái tử phi sắp đến, mà Trắc phi Quý Như Nhã cũng cùng lúc vào phủ. Thật không biết Tiết Tâm Lam đột nhiên xuất hiện này sẽ bị đặt ở vị trí nào. Làm tổ ở trong lòng Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm rầu rĩ thầm nghĩ.
“U U, xem kịch vui cũng phải có sách. Vẫn còn chưa đến thời khắc kết thúc, không thể tham sự vào trong đó.” Vỗ vỗ tấm lưng của Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc ôn hòa nói.
“Thiếp không nghĩ muốn tham dự, chỉ là cảm thấy có chút không cam lòng.” Cứ như vậy để Tiết Tâm Lam tiến vào phủ Thái tử, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy quá tiện nghi cho nàng ta.
“Nếu ta nói cho nàng biết Tiết Tâm Lam căn bản là không có thai, trong lòng nàng có thể thoải mái hơn một chút hay không?” Sở Lăng Húc tiến đến gần sát bên tai Tiết U Nhiễm, nhẹ giọng nói.
“Cái gì?” Tiết U Nhiễm trợn mắt há miệng nhìn Sở Lăng Húc. Thế nhưng lại không có mang thai? Vậy Tiết Tâm Lam còn dám truyền tin tức để mọi người đều biết? Ầm ĩ đến chỗ Hoàng hậu nương nương có lẽ Tần Trạch Dật còn có thể ngăn cản, nhưng một khi ầm ĩ đến chỗ Hoàng thượng, Tiết Tâm Lam nên làm cái gì bây giờ?
“Nếu như nàng thật sự chán ghét Tiết Tâm Lam kia, vậy để Tiểu Vương gia truyền một lời nhắn cho Trưởng công chúa là được.” Rất dễ nhận thấy, Sở Lăng Húc và Tiết U Nhiễm đã nghĩ đến cùng đi.
“Không được. Quan hệ giữa Trưởng công chúa và Hoàng hậu vốn là tế nhị, không thể khiến Trưởng công chúa dính dấp vào trong đó.” Thật ra thì bây giờ nàng quan tâm hơn chính là phản ứng của Tần Trạch Dật sau khi biết được sự thật. Sợ là sẽ cực kỳ tức giận đúng không? Hao tốn nhiều hoảng hốt, ngay cả Hoàng hậu cũng tham gia, lại chỉ đổi được một cái kết quả như vậy. Nghĩ vậy, Tiết U Nhiễm nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa.
“Mặc kệ nói như thế nào, Tiết Tâm Lam hành động như vậy không thể nghi ngờ là nâng cục đá tự đập chân mình, tự tìm đường chết.” Sở Lăng Húc thực tế nói.
“Thôi, mặc kệ đi. Việc này vẫn nên giao cho người có tâm lo thôi.” Không lại nghĩ nhiều, Tiết U Nhiễm xoay người đi ngủ.
Vừa giải quyết xong chuyện phiền toái liền không để ý đến người khác? Nhìn Tiết U Nhiễm đang nằm đưa lưng về phía hắn, Sở Lăng Húc không chút khách khì đè lên. Đêm, còn rất dài...
Sau khi Tiết Vương phi trở lại vương phủ liền trực tiếp đi tìm Tiết Vương gia, hai người triệt để đi sâu vào nói chuyện một phen. Về sau, Tiết Vương gia đáp ứng sẽ không lại hỏi đến việc này, giao toàn bộ quyền hành vào tay Tiết Vương phi.
Tiết Vương phi cực kỳ bình tĩnh, lệnh cho Vu ma ma truyền tin tức tốt này cho Tiết Nhị phu nhân cùng Tiết Tâm Lam. Vì sao lại là Vu ma ma, tất nhiên là trước khi xuất giá U Nhiễm đã nói Vu ma ma không thể tin. Tuy nói ma ma nhìn chính mình lớn lên, nhưng U Nhiễm cũng không phải là người cố tình kiếm chuyện. Vì thế, Tiết Vương phi phái người đi điều tra Vu ma ma. Sau đó, từ quan hệ giữa Vu ma ma cùng Tiết Nhị phu nhân và Tiết Tâm Lam tra ra manh mối. Ở chung nhiều năm như vậy, Tiết vương phi đều cực kỳ kính trọng vài vị ma ma. Chỉ là đạo bất đồng bất tương mưu, nếu tâm của Vu ma ma không có ở đây, thì cũng không cần giữ lại.
Sau khi Tiết Nhị phu nhân và Tiết Tâm Lam biết được tin tức này, có thể nói là mừng như điên. Trước mắt không có danh phận cũng không sao, chờ nàng vì Thái tử ca ca sinh long tử, lo gì không có ngày cất đầu dậy? Quả thật là trời xanh có mắt rồi sao? Cuối cùng cũng nhìn đến hai mẹ con các nàng. Tuy nói thời gian có chút lâu, nhưng may mà không phải là không bao giờ. peace ☮
Mấy ngày sau, Tiết Tâm Lam ngồi lên kiệu nhỏ không có gì thu hút đi tới cửa sau của phủ Thái tử. Trong phủ Thái tử, Thái y đã sớm chuẩn bị sẵn sàng giúp Tiết Tâm Lam bắt mạch.
Tần Trạch Dật vẫn đứng ở cửa thư phòng chưa từng lộ diện, sau khi nghe Thái y bẩm báo lập tức lật bàn. Không có hỉ mạch? Tiết Tâm Lam cũng dám lừa gặt hắn? Trong mắt toàn là hung ác nham hiểm, trên mặt Tần Trạch Dật tràn đầy hơi thở xơ xác tiêu điều.
“Nên làm như thế nào ngươi có biết?” Nhìn thái y, giọng nói của Tần Trạch Dật rét lạnh giống như Huyền Băng ngàn năm. Nếu việc này đã truyền đến tai mẫu hậu, tuyệt không thể nói không có liền không có. Cho dù không có, cũng nhất định phải nói có.
“Dạ dạ, vi thần nhất định sẽ giữ kín như bưng.” Thái y bị sự tức giận của Thái tử dọa sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, nơm nớp lo sợ trả lời. Cảm thấy không khỏi thầm mắng thủ đoạn của Tiết Tâm Lam rất không cao minh. Vị Nhị tiểu thư Tiết Vương phủ này sao có thể ngu xuẩn đến như vậy? Nếu muốn diễn trò, ít nhất cũng nên chu toàn một chút. Đúng lý hợp tình cho hắn bắt mạch như vậy, rốt cuộc là thật sự không biết hay là giả vờ không biết? Rõ ràng là không có thai lại giả truyền có thai, đây không phải là nói rõ muốn hắn tới trước mặt Thái tử điện hạ chịu chết sao?
“Thái tử điện hạ không có ở trong phủ?” Bên kia, đợi lâu cũng không thấy Tần Trạch tới, Tiết Tâm Lam lãnh nghiêm mặt hỏi người làm theo hầu ở bên cạnh.
“Thái tử điện hạ công vụ bận rộn, còn muốn xin cô nương an tâm một chút chớ vội nóng nảy.” Tuệ cô là bà vú của Tần Trạch Dật, sở dĩ xuất hiện ở bên cạnh Tiết Tâm Lam, tất nhiên là bởi vì trong bụng Tiết Tâm Lam hoài long chủng. Bị Tiết Tâm Lam mặt lạnh đối đãi, Tuệ cô không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.
“Cô nương? Ngươi gọi ta là cô nương?” Giọng nói của Tiết Tâm Lam đột nhiên cất cao, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tuệ cô.
“Cô nương đừng tức giận, thân thể quan trọng hơn.” Tuệ cô thản nhiên nói. Nữ tử đưa vào từ cửa sau, Thái tử điện hạ lại không giao đãi, không gọi cô nương thì gọi là gì? Tiểu thư? Sợ là nữ tử trước mắt không đủ tư cách thôi!
“Ngươi... Lớn mật!” Tiết Tâm Lam tức giận đến xây xẩm mặt mày, thân thể lung lay sắp đổ. Nàng dầu gì cũng là Nhị tiểu thư Tiết Vương phủ, đến chỗ này lại đột nhiên trở thành cô nương đê tiện hèn mọn?
“Cô nương, lão nô cũng không có bất kỳ ý bất kính nào. Nếu như cô nương không thích cái xưng hô này, thì có thể báo với Thái tử điện hạ. Chỉ là trước mắt Thái tử điện hạ cũng không giao đãi, vẫn là xin cô nương nhẫn nại một chút. Nếu như cô nương không còn chuyện gì, nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Tuệ cô nói xong liền xoay người rời đi. Vốn định nhìn xem nữ tử có thể để cho Thái tử điện hạ để trong lòng như thế nào, lại không nghĩ rằng là thất vọng như vậy.
Còn nhớ rõ vị Quận chúa điêu ngoa bốc đồng vẻ mặt nghiêm túc tuyên cáo quyền sở hữu của nàng ấy, mặc dù có chút mất thể diện, nhưng là vô cùng đáng yêu. Chung quy là Thái tử điện hạ đã bỏ lỡ nữ tử xinh đẹp mà đơn thuần đó.
Khi Mạc Thần Viễn đi vào, đúng lúc Tần Trạch Dật đang phẫn nộ không thôi.
“Biểu ca, sao lại thế này? Cũng là người sắp làm phụ thân, sao lại có vẻ mặt này?” Cho rằng Tần Trạch Dật đang phiền não chuyện tranh giành hoàng quyền, Mạc Thần Viễn trêu ghẹo nói. ♂
“Phụ thân? Thần Viễn, đệ nói ta muốn tiễn Tiết Tâm Lam về Tiết Vương phủ, thì sẽ thế nào?” Trên mặt Tần Trạch Dật mang theo nụ cười, lại làm cho người ta cảm thấy run sợ trong lòng.
“Đưa trở về? Người mà cô ra mặt muốn có, đưa trở về sợ là không ổn.” Mạc Thần Viễn nghe thấy giống như là lọt vào sương mù. Không phải là Thái tử biểu ca cực kỳ thích Tiết Tâm Lam làm bộ làm tịch sao? Cuối cùng đã lấy được người, sao lại muốn đưa trở về?
“Quên đi, về sau đừng nhắc tới nữ nhân kia nữa.” Việc đã đến nước này, Tần Trạch Dật càng hiểu rõ không cách nào có thể đưa Tiết Tâm Lam trở về hơn người khác. Chỉ là không cam lòng, không cam lòng bị một nữ nhân như vậy lừa gạt. Làm phụ thân? Thật đúng là cực kỳ châm chọc.
Thấy Tần Trạch Dật không có ý định bàn lại chuyện này, Mạc Thần Viễn nhún nhún vai. Hắn đối Tiết Tâm Lam không có hảo cảm, cũng không có hứng thú biết chuyện của nàng ta. Thái tử biểu ca tự mình chọn đường, cho dù lại không nguyện ý, cũng nhất định phải tiếp tục đi. Đây là trừng phạt huynh ấy phải nhận sau khi đối đãi với U Nhiễm như vậy.
Trong phủ Thái tử mây đen bao phủ, Sở gia lại là mặt trời chiếu sáng, một mảnh náo nhiệt.
“Đại tẩu, muội muốn đi dạo.” Sở Mộng Văn lắc lắc cánh tay của Tiết U Nhiễm, tùy ý làm nũng. ๖ۣۜW
“Mộng Văn đã nói với nãi nãi và nương rồi sao?” Bị Sở Mộng Văn quấn lấy, Tiết U Nhiễm không thể không dời đến trên người Sở nãi nãi cùng Sở phu nhân.
“Đại tẩu, theo giúp muội ra ngoài đi!” Làm như không có nghe thấy câu nói vừa rồi của Tiết U Nhiễm, Sở Mộng Văn không ngừng cố gắng.
“Được rồi được rồi, muội đừng lại lắc nữa. Muốn ra ngoài không phải là vấn đề, trước tiên hãy nói cho ta biết vì sao muội nhất định phải ra ngoài.” Kéo tay của Sở Mộng Văn qua, Tiết U Nhiễm thả nhẹ giọng nói dò hỏi.
“Đại tẩu, tẩu phải cam đoan không nói cho bất luận người nào biết, Đại ca cũng không được.” Chuyển mắt nhìn bốn phía, xác định không có người, Sở Mộng Văn nhỏ giọng nói.
“Cam đoan không nói!” Giơ tay lên, Tiết U Nhiễm nghiêm túc biểu thị cam đoan nói.
“Sinh nhật của Sở Thạch ca ca sắp đến rồi, muội muốn tự mình ra ngoài mua lễ vật đưa cho huynh ấy.” Trên mặt Sở Mộng Văn mang theo chút khó xử, ánh mắt sáng ngời tràn ngập niềm tin nhìn Tiết U Nhiễm.
Quả đúng là như vậy. Tiết U Nhiễm muốn thở dài một hơi, nhưng là hạ quyết tâm phải giúp việc này. Kiếp trước Sở Mộng Văn và Sở Thạch, rõ ràng là thật tình yêu nhau, lại vì thân phận cách xa mà nhận hết đau khổ. Rốt cuộc phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể khiến cho vị tiểu thư khuê các không hiểu thế sự trước mắt này buông tha toàn bộ, làm ra hành động bỏ trốn lớn mật như vậy?
Nhớ lại thần sắc bi thương của Sở Thạch mặc bộ quần áo vảo thô đưa Sở Mộng Văn trắng xanh gầy yếu về Sở gia, trong lòng Tiết U Nhiễm chua xót. Cho dù công phu của Sở Thạch tốt, nhưng cũng không thể mang theo Sở Mộng Văn đặt chân vào giang hồ. Người bình thường cuộc sống tạm ổn, sao có thể nuông chiều nổi thiên kim tiểu thư của Sở gia?
Sở Thạch nhất định là cũng không nhẫn tâm nhìn đến người âu yếm chịu khổ, nên mới nhịn đau đưa Sở Mộng Văn về Sở gia đúng không? Nếu sống lại một lần, nàng người đại tẩu này tất nhiên là không thể lại để cho hai người bọn họ giẫm lên vết xe đổ. Sở ngốc tử, chàng người Đại ca kiêm chủ tử này cũng nên tỏ rõ lập trường rồi.
“Đại tẩu, tẩu hãy giúp muội lần này thôi!” Sở Mộng Văn trông mong nhìn Tiết U Nhiễm. Cũng không biết vì sao, nàng lại rất tin tưởng Tiết U Nhiễm sẽ đứng về phía nàng. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
“Được. Chỉ có điều phải dẫn Tư Nguyệt và Tề Phong theo. Bọn họ sẽ không nói yên tâm, điểm này muội hãy yên tâm.” Kéo suy nghĩ về, Tiết U Nhiễm cười nói.
Biết Tư Nguyệt và Tề Phong là tâm phúc của Tiết U Nhiễm, Sở Mộng Văn dùng lực gật đầu. Có thể giành được Đại tẩu hỗ trợ, nàng đã cảm thấy mỹ mãn.
“Đại tẩu, Mộng Văn, hai người muốn ra ngoài sao? Ta cũng đi.” Còn chưa đi đến cửa chính đã đụng phải Sở Kinh Triết đang hưng trí bừng bừng, Tiết U Nhiễm và Sở Mộng Văn nhìn nhau cười khổ.
“Vậy thì tốt, chúng ta đang chuẩn bị đi tìm Đại ca đệ. Tam đệ, đệ cũng không còn nhỏ, nên đi trông coi buôn bán của Sở gia rồi.” Quay đầu, Tiết U Nhiễm nói lời thấm thía.
“Đại ca? A, ta bỗng nhiên nhớ tới ta còn có việc muốn đi tìm Nhị ca. Đại tẩu, tẩu cùng Mộng Văn đi thôi! Ta sẽ không đi.” Sở Kinh Triết co cẳng chạy. Hắn mới không cần để ý tới mấy việc buôn bán hao tổn tâm trí này. Tâm nguyện của hắn là xông pha giang hồ, khoái ý ân cừu. Bạc gì đó, vẫn nên giao cho Đại ca kiếm thôi!
“Đại tẩu, tẩu thật lợi hại.” Sùng bái nhìn Tiết U Nhiễm, Sở Mộng Văn vui vẻ hô.
Tiết U Nhiễm cười cười, kéo Sở Mộng Văn ra cửa. Sở Diệp Triển yêu thích đọc sách, Sở Kinh Triết vừa ý giang hồ. Sản nghiệp của Sở gia trong mắt người khác là phú khả địch quốc, nhưng đến trong mắt hai huynh đệ Sở gia toàn bộ thành phiền toái. Không chút khách khí giao cho Đại ca Sở Lăng Húc, hoàn toàn không có ý muốn tranh đoạt. Ngươi mật đường, ta thạch tín. Thật đúng là mỗi người có một số mệnh, không thể cưỡng cầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.