Chương trước
Chương sau
Nhưng bất kể thế nào, tu vi các đệ tử cũng tăng lên thật nhanh, có mấy tiểu nha đầu tập trung tinh thần đề phong Yêu thú đột kích, toàn bộ quá trình ngơ ngơ ngác ngác, mãi cho đến một thời gian nào đó, oanh một tiếng, bình cảnh tiêu trừ, trực tiếp đột phá tới tầng thứ cao hơn, lúc này mới đột nhiên tỉnh lại:
- A, sao tự nhiên lại đột phá rồi…
Một đường đột phá, một đường chiến đấu, thời gian nhanh chóng trôi qua…
Ròng rã một tháng trời, chỉ có mấy ngày đầu hơi chút sợ hãi, dù sao hình thể khổng lồ của Yêu thú cũng quá hung ác, tướng mạo vẫn có lực chấn nhiếp nhất định.
Những ngày tiếp theo, tuy Yêu thú càng thêm hung ác, càng thêm cường đại, thế nhưng tâm lý sợ hãi ban đầu đã không còn nữa.
Hiện tại, mỗi người đều đang nghĩ tới một chuyện: Hôm nay ta sẽ gặp phải Yêu thú thế nào, phải dùng bao lâu mới kết thúc?
Đánh giết Yêu thú, mỗi lần đều mệt gần chết, nhưng mỗi lần đắc thắng đều có thể thu được rất nhiều linh tài cùng Yêu đan, vận khí tốt chút, còn có thể thu được vài thứ khác.
Trong bí cảnh này, chẳng những có Yêu thú linh thực, còn có không ít tài nguyên khoáng sản mà bên ngoài khó thấy…
Sau khi vào bí cảnh, qua mỗi một ngày, các đệ tử đều cảm giác: Thời gian trôi quá nhanh a? Mới đó mà đã qua một ngày?!
Trời từ sáng tới tối, chính là qua một ngày, lại sáng lại tối… lại một ngày qua.
Trong nháy mắt, đã tới ngày thứ hai mươi.
Tu vi hiện tại của Vân Dương đã vững vàng đạt tới Thánh vương tam phẩm đỉnh phong, chỉ kém một bước qua cửa là có thể đột phá tới Thánh vương tứ phẩm. Có điều hiện hắn đang gặp một bình cảnh khó hiểu.
Thực tế, ba ngày trước hắn đã đạt đến cảnh này, thế nhưng ba ngày liên tiếp, vô luận chiến đấu thế nào, tiêu hao thế nào, kiệt sức thế nào, cũng không thể suy chuyển chút bình cảnh. Tu vi không có nửa điểm đề cao tăng trưởng.
Vân Dương biết, chỉ sợ lần lịch luyện này đã tới cuối, có nỗ lực duy trì, cũng chỉ là phí công, quyết định nhanh chóng, chuyển sang rèn luyện khống chế sức mạnh của bản thân.
Trong mỗi thời khắc ngoài ý muốn, đều kịp thời phát hiện, đồng thời lấy phương thức xảo diệu nhất, ít tốn sức nhất, giải quyết biến cố ngoài ý muốn.
Dần dần, Vân Dương đem cảm ngộ từng chút dung nhập vào Thiên Ý đao pháp…
Mãi cho đến một lần, một đầu Hắc Kim hổ đột nhiên xuất hiện, Vân Dương thuận tay một đao, vốn định ngăn địch, kiếm chỗ giảm xóc, thế nhưng Hắc Kim hổ vừa tiếp xúc với Thiên Ý Chi Đao, vậy mà ngao ô một tiếng, thân thể to con đột nhiên trượt dài, thậm chí sau khi hạ xuống còn vẫn không thể khống chế mà vọt tới trước:
Ánh mắt Vân Dương sáng lên:
- Đấy là… tá lực đả lực?
Tá lực đả lực, có thể nói là kỹ xảo xuất hiện trong rất nhiều chiêu pháp, có điều dù có thể thấy được khắp nơi, những tinh diệu trong đó, không phải người nào cũng có thể học được, chí ít không có kinh nghiệm nhất định, muốn nắm giữ căn bản là chuyện không thể nào.
Muốn làm được, phải có độ khống chế đạt tới mức cực cao, hơn nữa càng cần vô số sinh tử ma luyện, mới có thể lợi dụng lực đột kích, đánh chệch sang hướng khác, thậm trí triệt để đảo ngược, biến thành công kích tới địch nhân!
Điểm quan trọng trong đó, không có vô số thăm dò thực tiễn, tuyệt đối khó có thể thành.
Mà kinh lịch trong thời gian này của Vân Dương, lại khiến hắn nắm được cơ hội này.
Vân Dương thay đổi tâm niệm thật nhanh, tận lực thanh không tư tưởng, đao trong tay chợt trái chợt phải… càng về sau, quỹ tích mỗi đao đều tiếp cần cùng tròn…
Coong một tiếng nhẹ, Hắc Kim hổ nhìn điểm dừng chân của bản thân, vị trí hiện tại đã cách điểm công kích của nó tới ba trượng… hơn nữa, cái đuôi của nó… tại sao đã bị đứt một đoạn rồi!
Ngao ô một tiếng, Hắc Kim hổ kẹp đuôi chạy trốn.
Quá dọa Yêu a!
Một cỗ hắc phong thôi động, nháy mắt Hắc Kim hổ đã chạy vô tung.
Vân Dương cũng không đuổi theo, hắn thực sự không có tâm tình chú ý Hắc Kim hổ kia thế nào, mà chuyển sang dốc lòng suy tư, vừa rồi hắn khẽ động, một đao mượn lực, không những có thể khiến Hắc Kim hổ mang theo thế đại lực trầm bổ về phía trước, triệt để chệch hướng mục tiêu cố định, càng thuận thế vạch một đao, tư thái hoàn mỹ như linh dương móc sừng, không chút trở ngại cắt đuôi Hắc Kim hổ.
Ừm, một đao tiện tay vừa rồi, đao pháp là Đao Bất Dung Tình, nhưng trước đó, rõ ràng hắn đã nhiều lần chém trúng đuôi Hắc Kim hổ, thế nhưng chỉ vẻn vẹn chém ra một chút máu, sao lần rồi tiện tay một đao, lại có thể tạo thành tổn thương lớn như vậy?
Vì sao?
Bởi một đao này… xúc cảm rất trôi chảy, rất thoải mái sao?
Vân Dương nhíu mày thật chặt, cẩn thận nhớ lại một đao mới bổ xuống khi nãy, nháy mắt như tua lại không dưới năm mươi lần. Từ giảm lực, sau đó nhận lực, sau đó mượn lực, sau đó, thân thể khẽ chuyển, tiện tay vung lên…
- Thiên Ý Chi Đao…
- Thiên ý cao thâm khó hỏi… thiên ý, mù mịt khó dò a…
Ánh mắt Vân Dương càng ngày càng sáng.
Từng chút minh ngộ lặng yên dâng lên.
Sáu ngày sau đó, mỗi ngày Vân Dương đều dùng phương thức này chiến đấu, mượn chiến đấu dày đặc tới tôi luyện, khiến hắn không ngừng lĩnh ngộ kỹ xảo mới thi triển.
Vòng đi vòng lại, Vân Dương dần phát hiện, Thiên Ý đao pháp của bản thân đang dần thôi diễn về một hướng khác.
Đao thế ngày càng nhẹ nhàng, nhưng cũng ngày càng lăng lệ.
- Thiên địa tự có quy tắc, tự có quỹ tích, đường đao vốn có của ta, tựa như dùng đao chặt vải, dù lưỡi đao có sắc bén thế nào, những cũng phải dùng lực rất lớn mới có thể chặt đứt vải, hơn nữa còn chưa hẳn có thể chỉnh tề chém rời. Nhưng chỉ cần tìm được phương hướng, chém trúng mục đích, lại có thể dùng lực nhẹ mà tùy tiện cắt rời.
- Tiến thêm mộc bước, nếu có thể để đao sắc thuận theo theo thế vải, lúc cắt sẽ lại càng thêm dễ dàng đơn giản.
Không ngừng ma luyện, Vân Dương không ngừng tiến bộ tăng thêm, từng chút hoàn thiện đao pháp ban đầu. Hai ngày đầu còn chút không lưu loát, còn có Yêu thú chạy thoát khỏi tay, nhưng càng về sau, đao thế từ từ đại thành, không còn xuất hiện bất cứ sai lầm nào nữa.
Từng đầu Yêu thú xông lên, Vân Dương dựa vào Thiên Ý đao pháp mới, thành thạo điêu luyện ứng đối, từ gian nan nay trở nên tùy ý vài đao, toàn bộ quá trình, trước sau chỉ có hai ngày.
Cho tới khi Thiên Ý đao pháp có thành tựu, ngày kế tiếp Vân Dương chém tới sáu đầu Yêu thú. Mà những Yêu thú này, mối đầu đều đạt tới Thánh vương tứ phẩm đỉnh phong!
Mà Vân Dương vẫn chỉ Thánh vương tam phẩm đỉnh phong, nói cách khác, Vân Dương vợt trọn vẹn một cấp, chém giết Yêu thú vốn đã vô địch cùng cấp!
Theo thường thức Huyền Hoàng giới, hiện tại, Vân Dương đối đầu với Thánh tôn bình thường, cơ bản không có mấy độ khó!
Mà lúc này, thời gian tới lúc kết thúc thí luyện, còn có bốn ngày!
Đối thủ tiếp theo của Vân Dương, rõ ràng là một đầu Yêu thú đạt tới Thánh tôn nhất phẩm, Quyển Thiên hống!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.