Chương trước
Chương sau
Giang Lạc Lạc ngập ngừng nói:
- Hình như… đúng vậy…
Ánh mắt Cam Thiên Nhan đăm đăm, nửa ngày sau mới nói:
- Cũng đúng, cừu gia lớn nhất của Cửu Tôn phủ là Thất Tinh môn… các môn phái hạ phẩm khác thì chênh lệch quá lớn, hẳn cũng không dám tới đây… Thất Tinh môn rời đi từ sớm, đến nơi đây…
- Thế nhưng… chủ lực Cửu Tôn phủ còn chưa trở về a…
- Chẳng lẽ là… sư phụ của Vân Dương?
Trong lúc nhất thời, Cam Thiên Nhan nghĩ tới khả năng này, không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh.
Có vẻ như… chỉ có khả năng này!
Mà càng đáng sợ hơn, đám người Thất Tinh môn không có nửa điểm thương thế, trên mặt chỉ có một dấu tay… bị một tay tát chết… sau đó ném ra ngoài?
Cái này… tu vi cỡ nào cơ chứ?
Nhìn hướng Cửu Tôn phủ ở xa, Cam Thiên Nhan lại có chút trù trừ, không biết nên đi hay không…
Thực nguy hiểm a!
Nhưng dù tình huống không rõ, phía trước có nguy hiểm, nhưng vẫn nhất định phải qua một chuyến.
Đầu tiên, tát môn Phượng Minh môn Bình Tung Nguyệt đã hứa hẹn với Vân Dương, sau chiến liền gấp rút tiếp viện, chuyện chiến đấu, gặp hung hiểm là chuyện trong dự liệu, nhiều lắm là chiến đấu trong kế hoạch không đủ cấu thành uy hiếp.
Hơn nữa, đám Ngô Dự Đoàn Thiên Xung đã chết, đầu nguồn tới từ Cửu Tôn phủ, chứng tỏ bên kia có một vị đại hung nhân, nhưng, vị hung nhân này lại lệ thuộc vào Cửu Tôn phủ, vì bảo hộ Cửu Tôn phủ mà tiêu diệt đám Thất Tinh môn, như vậy đại hung này, cũng không áp dụng với Cam Thiên Nhan hay Phượng Minh môn, thậm chí, còn có thể là đại ích lợi.
Căn cứ vào hai ý nghĩ, Cam Thiên Nhan quyết định giữ nguyên dự tính ban đầu, mang theo Giang Lạc Lạc một đường bay tới Cửu Tôn phủ, chỉ có điều, khó tránh thêm mấy phần tâm tư bất định bất an.
Thời gian không dài, hai người đã tới trước sơn môn Cửu Tôn phủ, sau khi thông báo thân phận, sơn môn lập tức mở ra, sư đồ hai người thuận lợi tiến vào.
Vừa mới bước vào, Cam Thiên Nhan lập tức kinh ngạc!
Đây là Cửu Tôn phủ mới đạt được Thiên Vận kỳ mấy ngày sao?
Sao có thể?!
Linh khí ở đây… rõ ràng còn nồng đậm hơn cả Phượng Minh môn, thậm chí không chỉ một lần?
Ai có thể giải thích cho a?
- A… là tẩu tẩu trở về.
Bình Tiểu Ý cùng Quách Noãn Dương tiến lên đón, hàn huyên nói chuyện, bộ dáng thân thiết.
Địa vị của Giang Lạc Lạc ở Cửu Tôn phủ cực siêu nhiên, ngoại trừ là chuẩn thê tử của nhân vật số ba, còn là nữ tính duy nhất trong cao tầng Cửu Tôn phủ, trừ Vân Dương ra, lời của nàng cũng rất có sức ảnh hưởng a.
- Tiểu Ý Noãng Dương, từ khi chia
tay tới nay không có chuyện gì chứ… ừm, vị này là sư phụ ta.
Giang Lạc Lạc sợ hai người hiểu lầm, vội vàng giới thiệu nói:
- Lần này Vân Lão đại đại hoạch toàn thắng, một đường quá quan trảm tướng, cuối cùng đánh bại Thất Tinh môn, thu được trung phẩm Thiên Vận kỳ, cũng bởi vậy mà thu được cơ duyên đào tạo sâu trên thánh sơn, một thời gian nữa mới có thể trở về, mà ta không phải môn hạ Cửu Tôn phủ, nên không thể đi theo… có điều, một đường quá quan trảm tướng, lại kết thành nhiều thù hận, cho nên sư phụ không yên lòng để ta một mình trở về, nên mới cùng ta tới đây, giúp đỡ một hai.
Hai người đều là người hiểu chuyện, Giang Lạc Lạc chỉ giải thích qua, hai người liền hiểu rõ.
Đương nhiên, trong đó cũng có một phần nguyên nhân do Đổng Tề Thiên đã phân tích chuyện Vân Dương đạt được trung phẩm Thiên Vận kỳ, hai người ẩn ẩn hiểu rõ, hơn nữa còn có việc Thất Tinh môn vừa tới tập kích, khẽ so một chút, lập tức hiểu ra.
- Đa tạ Cam tiền bối trượng nghĩa.
Bình Tiểu Ý vùng Quách Noãn Dương hành lễ thật sâu.
Bản thân có năng lực ứng phó là một chuyện, những người ta tới giúp đỡ ngươi, vậy nhất định phải lĩnh tình!
- Không… không cần khách khí.
Cam Thiên Nhan nào có tâm tình khách sáo, hai mắt, đã sớm không biết nên nhìn chỗ nào mới tốt!
Đây là Cửu Tôn phủ?
Không nói mới chỉ sáng lập không lâu, tính đâu ra đấy cũng chỉ là tiểu môn phái chưa đầy năm, mà quy mô hiện tại, tiểu phái cái quỷ ấy chứ!
Chỉ riêng diện tích, phải hơn Phượng Minh môn cả chục lần!
Hơn nữa, không chỉ diện tích, linh khí ở đây nồng đậm sền sệt… linh khí như vậy, người thường hít một hơi thậm chí có thể không chịu nổi!
Cam Thiên Nhan tùy tiện liếc nhìn, lập tức bị dọa sợ, bùn đất ven đường, từng mầm non trắng nõn dùng sức ủi đất trồi lên, còn có vô số không ngừng sinh trưởng, linh thực xanh biếc ướt át chập chờn trong gió…
Trời ạ, rõ ràng đều là thiên tài địa bảo, tốc độ sinh trưởng sao có thể nhanh như vậy…
Cam Thiên Nhan nhìn mầm non sinh trưởng khắp nơi, mặc dù chỉ mới trong thời kỳ sinh trưởng, tuổi còn thấp, nhưng… nhưng…
Tất cả đều là linh thực linh thảo linh dược… không có một gốc cỏ bình thường!
Lại nghỉ tới linh khí Cửu Tôn phủ dồi dào như vậy, dưới tẩy lễ của linh khí, những thiên tài địa bảo này há có thể khỏe mạnh phát triển?
Chỉ cần thêm một thời gian nữa… ngàn vạn mẫu đất, đều là linh dược? Tất cả đều là thiên tài địa bảo?
Nghĩ tới khả năng này, Cam Thiên Nhan cơ hồ muốn ngất.
Chỉ một môn phái cùng cấp với mình, thậm chí cấp độ còn kém hơn mấy phần, lại có thể có hoàn cảnh như vậy. Cam Thiên Nhan đột nhiên hiểu, vì sao đệ tử Thánh Tâm điện, Đông Cực Thiên Cung lại có thể phát triển nhanh như vậy.
Mặc dù sớm biết nguyên nhân này từ trước, nhưng trước đó căn bản không có tư cách tham quan Linh Dược viên, tham quan Đại điện cùng Vương cung, không tận mắt nhìn thấy chênh lệch kinh người, cho nên vẫn chưa thể có thể ngộ thiết thực.
Giờ tận mắt nhìn thấy Cửu Tôn phủ, cho nên Cam Thiên Nhan cũng chỉ có thể thở dài!
“Thực sự không thể so sánh…”
Lúc này, Cam Thiên Nhan đột nhiên nhớ tới thái độ của Vân Dương khi Tề Liệt khiêu khích, càng bố trí cho đệ tử hậu bối lấy Tề Liệt làm mục tiêu đạp đổ. Càng nhớ tới ánh mắt cừu hận của mười tên đệ tử, lại thở dài thật sâu.
Tề Liệt xong!
Chỉ nhìn sơn môn Cửu Tôn phủ, Cam Thiên Nhan có thể xác định: Tề Liệt xong đời!
Những đứa trẻ kia, tư chất vốn tuyệt hảo, lại có hoàn cảnh tu luyện như vậy, tốc độ tiến bộ thế nào, không cần nói cũng biết.
Bình Tiểu Ý cùng Quách Noãn Dương vừa dẫn đường, vừa giới thiệu hoàn cảnh, cùng sư đồ Cam Thiên Nhan tới chủ điện Cửu Tôn phủ.
Cam Thiên Nhan là Đại trưởng lão Phượng Minh môn, là tồn tại dưới một người trên vạn người ở Phượng Minh môn, nếu quan hệ hai phái đã hòa hợp, Bình Tiểu Ý cùng Quách Noãn Dương đương nhiên phải dùng lễ trọng tiếp đón.
Đoàn người càng lên cao, mật độ của linh khí càng đậm đặc!
- Mấy ngày nay, có đạo chích nào tới đây tìm phiền toái không a?
Cam Thiên Nhan hỏi.
- Cái này lại không có.
Bình Tiểu Ý nghĩ nghĩ, phiền phức? Thực sự không có… mà coi như có, có Đổng lão ở đây, có chuyện thì cũng không coi là phiền phức.
Những rõ ràng Cam Thiên Nhan lại hiểu lầm, gật gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Đang nói chuyện.
Một nam hài nữ hài sắp đội ngũ chỉnh tề, từ trên đỉnh núi đi xuống. Từng người phấn trang ngọc trác, khiến người nhìn mà yêu mến.
Quần áo đám nhỏ này có chút lộn xộn, vừa nhìn là biết mới luyện tập xong, nhưng cũng có thể nhìn ra, bọn nhỏ cũng đã tận sức sửa sang chỉnh tề.
Có một số mặt nhỏ non nớt, còn ứ máu với sưng, nhưng tất cả cùng sụ mặt, không nói một lời.
Nhìn thấy đám người đi tới, một người dẫn đầu thét ra lệnh tránh đường, hành lễ thăm hỏi mời đám Bình Tiểu Ý đi trước, hành động cử chỉ, chuẩn mực sâm nghiêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.