Chương trước
Chương sau
Trên khán đài chung quanh, ánh mắt cả đám đều đầy ước ao ganh tỵ, lợi ích thu được của lần đầu tấn thăng trung phẩm rất không tệ.
Chỉ có Phượng Minh môn Cam Thiên Nhan cùng Bình Tung Nguyệt là hớn hở ra mặt, vui mừng không xiết!
Nha đầu Lạc Lạc này, thực đúng là có tuệ nhãn.
Tiểu từ mà cả hai người bọn họ đều không xem trọng, bây giờ, nhảy một cái thành nhân vật số ba của Cửu Tôn phủ có trung phẩm Thiên Vận kỳ, sau này tiền đồ rộng rãi, thực sự không thể hạn lượng.
Phải biết, nhân vật số ba khai sáng môn phái, chính là tồn tại cấp nguyên lão, hưởng thụ khí vận Thiên Vận kỳ, chẳng những khác với đệ tử bình thường, thậm chí so với các cao tầng khác cũng càng có ưu thế cực lớn.
Lạc Đại Giang vốn có tư chất không tệ, trải qua lần này tẩy lễ, con đường phía sau sẽ càng trôi chảy, không có bất luận kẻ nào có thể hoài nghi.
Hơn nữa… Giang Lạc Lạc theo Lạc Đại Giang lên khán đài Cửu Tôn phủ, hào quang xanh biết khẳng định cũng giúp nàng một tay, khiến nàng cùng được hưởng chỗ tốt to lớn?
Kết quả này thực sự là đại cơ duyên, tốt không thể tốt hơn!
Có điều, thủ tịch đại đệ tử Phượng Minh môn Tề Liệt, lại như chết cha chết mẹ nhìn khán đài Cửu Tôn phủ được hào quang của Thiên Vận kỳ bao phủ, mặc dù không thể nhìn xuyên qua hào quang, thế nhưng tâm cảnh vẫn nhìn thấy thân ảnh Lạc Đại Giang đáng hận!
Lạc Đại Giang, ta nhất định sẽ giết ngươi!
Sau một chốc, chưởng môn Đại La phái Hà Sơn Tùng lộ vẻ kinh ngạc không hiểu, quay đầu hỏi:
- Chấp sự đại nhân, trước kia mới tấn trung phẩm Thiên Vận kỳ, mặc dù được Thiên Vận kỳ tẩy lễ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ kéo dài không đến một khắc đồng hồ a, tại sao Cửu Tôn phủ này, lại có thể trú lưu lâu như vậy? Trong này có gì đó không đúng sao?
Thanh âm hữu khí vô lực của Phác Đức Song vang lên:
- Không có gì không đúng! Tình huống của Cửu Tôn phủ không giống các ngươi, tự nhiên phải được nhận vinh hạnh đặc biệt này.
- Có gì không giống?
Các môn phái dựng thẳng lỗ tai, lòng đều không phục, sao lại khác? Không phải từ thủ tịch hạ phẩm lên một bước, cũng chỉ tới ghế cuối thôi sao?!
- Các ngươi tấn thăng Thiên Vận kỳ, thứ tự thay đổi, tất cả đều là từng bước tăng lên.
Phác Đức Song nói:
- Mà Cửu Tôn phủ, mới sáng lập chưa tới một năm. Nói cách khác, lần này là lần đầu bọn hắn tranh đoạt Thiên Vận kỳ.
- Lần đầu tiên?
Ngoại trừ Bình Tung Nguyệt, thất đại môn chủ khác đều trợn tròn tròng mắt.
Hà Sơn Tùng kinh ngạc nói:
- Ý chấp sự đại nhân… trước hôm nay, Cửu Tôn phủ chẳng những không phải thủ tịch hạ phẩm Thiên Vận kỳ, thậm chí ngay cả hạ phẩm Thiên Vận kỳ cũng không có?
Phác Đức Song chấn phấn lại tinh thần:
- Không sai, chính là ý này, thậm chí bốn ngày trước, Cửu Tôn phủ còn không phải là môn phái hạ phẩm, trong ba ngày đăng đỉnh thủ tịch hạ phẩm Thiên Vận kỳ, càng vào hôm nay, nhảy lên hàng trung phẩm. Bọn hắn trước sau, vượt tới mười vị trí!
- Cho nên Thiên Vận kỳ mới có thể tồn tại lâu như vậy, ròng rã một canh giờ, chính xác mà nói, cái thời gian này, cũng không hề dài!
Đám người cùng ngốc trệ!
Vừa mới thành lập, còn chưa được một năm!
Một đường tấn thăng, trực tiếp đạt tới trung phẩm!
Cái này… là khái niệm gì chứ?
Ừm, cái này không quan trọng… trọng điểm là việc Thiên Vận kỳ trú lưu một canh giờ cùng trú lưu một khắc đồng hồ… là hai chuyện hoàn toàn hoàn toàn khác nhau!
Thiên Vận kỳ dừng lại một khắc, kinh mạch đám người bọn hắn đều thu được tẩy lễ, bình cảnh cũng có chút buông lỏng, mà giờ lợi ích này của Cửu Tôn phủ lại kéo tới ròng rã một canh giờ. Như vậy đám Cửu Tôn phủ này, chẳng nhẽ được luôn tẩy mao phạt tủy, thoát thai hoán cốt?
Quả thực là…
Đám chưởng môn, đồng thời xuất hiện một suy nghĩ: Tương lai Cửu Tôn phủ, không thể ức chế, càng không có hạn lượng!
Qua nửa ngày, thanh quang của Thiên Vận kỳ mới dần biến mất, chưởng môn Phượng Minh môn Bình Tung Nguyệt đứng lên:
- Môn nhân đệ tử, theo ta lên chúc mừng!
Chưởng môn ra lệnh, đệ tử Phượng Minh môn tập thể đứng lên, kỷ luật nghiêm minh, ngôn xuất pháp tùy.
Chỉ có Tề Liệt cúi đầu, quật cường nói:
- Sư tôn, Cửu Tôn phủ kia chỉ là một môn phái mới tấn thăng trung phẩm, có tư cách gì khiến người phải tự đi qua? Chúng ta là thứ tịch, không lâu sau còn là thủ tịch trung phẩm Thiên Vận kỳ, để các đệ tử qua chào hỏi là đủ rồi a.
Bình Tung Nguyệt nghiêm khắc nhìn hắn:
- Tề Liệt, thu chút tiểu tâm tư của ngươi lại! Hôm nay, nếu ngươi làm môn phái mất mặt… hậu quả, ngươi biết?!
Thân thể Tề Liệt đột nhiên run lên, cung kính nói:
- Vâng.
Ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy chưởng môn Đại La phái xuất lĩnh cao tầng cùng đệ tử ra ngoài, nở nụ cười, bay hướng khán đài Cửu Tôn phủ, trong lúc sư đồ hai tranh luận đôi câu, đã vượt lên trước chúc mừng.
Đưa mắt nhìn quanh, sáu môn phái khác cũng toàn bộ đứng lên, bay hướng Cửu Tôn phủ.
Giờ khắc này, Tề Liệt thầm đăm chiêu suy nghĩ, cảm xúc mờ mịt lẫn lộn.
Có cần hay không?
Cần long trọng như vậy hay không?
Mỗi môn phái đều do chưởng môn tự qua chúc mừng?
Quy cách đãi ngộ này… ta ta ta… cả đời ta chưa từng được gặp!
Cửu Tôn phủ này, nào có tốt như vậy?
Có là một môn phái thuộc hạng giá áo túi cơm, may mắn thắng mấy trận, há có thể lâu dài!
Hắn nghĩ nghĩ, lại thấy một người kéo hắn, ngẩng đầu nhìn lại, chưởng môn sư tôn đã dẫn đội đi được mấy chục trượng, lúc này đang quay đầu thất vọng nhìn hắn, ánh mắt chỉ có một mảnh lạnh nhạt.
Tề Liệt dò ý, vội vàng đi theo, chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần, trong lúc nhất thời, đầu óc mông lung, chả biết mình suy nghĩ gì, bản năng nối bước…
- Chúc mừng Vân chưởng môn, đăng lâm trung phẩm, Truyền kỳ sơ biên, lóe sáng như kỳ quan a!
Đại La phái Hà Sơn Tùng cười ha ha thân thiết:
- Tại hạ chưởng môn Đại La phái Hà Sơn Tùng, vị này là sư bá ta, bên cạnh là sư thúc ta… đây là sư huynh ta… đây là sư đệ ta… đâu là tiểu đồ bất tranh khí của ta…
Vân Dương ôn tồn lễ độ đáp lại, chắp tay chào:
- Hà chưởng môn đại giá quang lâm, tự mình đến, Cửu Tôn phủ bồng tất sinh huy, Vân mỗ càng cảm thấy thụ sủng nhược kinh… chư vị đều là tiền bối, tiểu tử là kẻ chậm tiến mới học, nên tới xin các tiền bối chỉ giáo mới phải. Sau này, còn mong Hà chưởng môn dìu dắt nhiều hơn, chỉ giáo nhiều hơn.
- Không dám nhận, không dám nhận.
Hà Sơn Tùng cười ha ha:
- Đại La phái chúng ta cùng Cửu Tôn phủ, vĩnh đế huynh đệ tình nghĩa. Quanh năm hữu hảo, đời đời vãng lai.
- Hà chưởng môn khách khí, tâm ý này của ngài, Vân Dương cảm thấy áy náy.

- Vân chương môn, chúc mừng!
Bình Tung Nguyệt đi tới:
- Phượng Minh môn Bình Tung Nguyệt, chúc mừng Vân chưởng môn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.