Chương trước
Chương sau
Hoắc Vân Phong nghĩ lại.
Chuyện này... Chuyện này mặc dù cẩn thận cũng không có khả năng hoàn toàn, nhưng vạn nhất thì sao, người ta sáng lập không lâu, nhưng chỉ bằng vào một đám Thiên Tàn Thập Tú khoảng hai mươi tuổi và một đám nhóc con đã có thể ngồi lên vị trí thủ tịch Thiên Vận Kỳ hạ phẩm, không biết ba năm sau, bọn họ sẽ làm ra kỳ tích thế nào!
Chẳng phải hắn cũng nhìn trúng vận khí của bọn họ, từ đó mới thả ra thiện ý hay sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoắc Vân Phong không nhịn được nói một câu:
- Vân tiểu hữu suy nghĩ có hiểu lầm gì không, chẳng lẽ ngươi cảm thấy môn phái hạ giai trong Thiên Vận Kỳ trung phẩm lăn lộn rất dễ dàng? Đại khái thực lực bản thân các ngươi đủ, không để ý thấy giữa các môn phái Thiên Vận Kỳ hạ phẩm có chênh lệch thực lực rất lớn hay sao, môn phái Thiên Vận Kỳ trung phẩm càng như vậy, mỗi một thứ tự đều có chênh lệch thực lực không nhỏ!
- Tấn thăng vị trí Thiên Vận Kỳ trung phẩm không thoải mái như hạ phẩm đâu, Huyền thú phụ chiến may mắn, tối đa chỉ có thể ứng dụng sau khi đối chiến với Thất Tinh môn kết thúc, nếu về sau lại dùng, có lẽ sẽ trở thành nguyên nhân chính đẩy các ngươi vào thất bại!
Hoắc Vân Phong nói.
- Ừm, điểm này, ta hiểu, lần nữa cảm tạ Hoắc đại ca dạy bảo.
Vân Dương lộ ra vẻ mặt khiêm tốn, nói:
- Hoắc đại ca... Đã đến rồi?
Đám người nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy phía trước xuất hiện cánh cửa, có một bậc thang dẫn lên cánh cửa.
Nhìn từ xa, phía trên lại là một cái đài, cấu tạo giống như đúc lúc ở hạ phẩm.
Sau khi đi lên, Vân Dương phát hiện: con mẹ nó... nếu như thời gian quay lại, chẳng phải cảnh tượng cũng giống như khi vừa bước lên tần thứ hai hay sao?
Không biết có phải ấn chứng suy nghĩ của Vân Dương hay không, nói chung nhìn thấy cảnh trước mắt, phía đối diện là một đài cao, phía trên là Thánh Tâm điện với Thiên Vận Kỳ màu vàng. Hai bên đài cao này, phân biệt bốn môn phái và năm môn phái
Tất cả hoàn toàn tương tự lúc trước, cũng chỉ đổi môn phái khác nhau mà thôi.
Ân, còn có khác biệt so với lúc trước chính là... vào lúc này không có môn phái nào chú ý tới bọn họ.
Bởi vì giữa sân đang có từng đôi chém giết!
Hai người này đánh nhau thanh thế to lớn, tất cả mọi người đang quan sát trận kịch chiến này, tự nhiên cũng không có người chú ý, ở thời điểm này có môn phái khác đi lên.
Đám người còn chưa kịp nói chuyện, chỉ nghe thấy Giang Lạc Lạc khiếp sợ kêu lên:
- Đó là Tề sư huynh, làm sao... Chẳng lẽ... Phượng Minh môn chúng ta đang tiến hành tấn cấp chiến hay sao?
Vân Dương và Lạc Đại Giang nghe xong lại mừng rỡ, ánh mắt nhìn sang.
Nhưng ở giữa sân. một thanh niên thân cao tuấn tú cầm trường kiếm, hắn thỏa thích vận dụng kiếm trong tay, vạn đạo ngân quang theo kiếm mà động.
Cử chỉ và thân hình du tẩu tiêu sai, ai cũng tùy tâm như ý. Giống như một con Phượng Hoàng đang giương cánh bay lượn, quanh người nó là hỏa diễm đầy trời.
Đối thủ của hắn lúc này chính là một thanh niên áo trắng, trong lòng bàn tay cầm nhuyễn kiếm thon dài, chiêu pháp chuyển đổi thong dong tự tại.
Nhìn tình cảnh hai người chiến đấu, lại là thế lực ngang nhau, lực lượng ngang nhau, chỉ sợ sẽ đánh rất lâu.
Chí ít cho tới bây giờ, trên người trên mặt hai người không có chật vật hoảng hốt, thậm chí không có mồ hôi, hiển nhiên trận chiến này chỉ mới bắt đầu không lâu.
Hoắc Vân Phong nói:
- Các ngươi ở đây chờ một lát, ta đi giao tiếp công việc với người chủ trì nơi đây.
Nói xong hắn phi thân lên, bay về phía đài cao đối diện.
Vân Dương đưa mắt nhìn Hoắc Vân Phong rời đi, chỉ nhìn một chút, đã cảm giác rung động không hiểu, hắn thấy thân pháp Hoắc Vân Phong giống như quỷ mị, trực tiếp xuyên qua chiến trường, hơn nữa hai người đang giao chiến lại không phát giác cái gì, thậm chí vô số người các môn phái đang quan chiến cũng không khám phá ra hành động của hắn.
Vân Dương trải qua đăng đỉnh chiến trong Thiên Vận Kỳ hạ phẩm, luân phiên đại hoạch toàn thắng, mặc dù chưa từng kiêu ngạo tự mãn, nhưng hắn cảm thấy có mấy phần hăng hái, trước đó nghe Hoắc Vân Phong chỉ điểm khuyên bảo, mặc dù ngoài miệng đáp ứng rất tốt, kì thực đáy lòng vẫn quyết định phải nhìn thực lực chân chính của Thất Tinh môn rồi đưa ra kết luận, hắn sẽ không cho rằng thực lực của mình không bằng đối phương.
Mà bây giờ nhìn thấy thân pháp Hoắc Vân Phong cao siêu như vậy, hắn cảm thấy quả nhiên kinh ngạc không hiểu, thầm than chính mình chiến thắng quá nhanh, cho nên đã có chút bất cẩn và khinh thường hào kiệt trong thiên hạ, lát nữa nhất định phải nghiêm túc chiến đấu với Thất Tinh môn, không thể có tâm tình lãnh đạm chủ quan
Trên đài cao, một người mặc quần áo tương tự Hoắc Vân Phong cười to, nói:
- Hoắc huynh! Tại sao ngươi rảnh rỗi tới đây, quả nhiên khách quý ít gặp!
Hoắc Vân Phong mỉm cười, nói:
- Phác huynh, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.
Người kia có bộ râu quai nón, cười mắng một tiếng:
- Quả nhiên rất lâu, ngươi đấy... Nửa tháng trước vừa uống rượu với ta!
Hai người ngồi hai bên Phác huynh cũng nở nụ cười.
Hoắc Vân Phong cười ha ha, nói:
- Tục ngữ nói, một ngày không gặp như cách ba thu. Nửa tháng không gặp, với ta mà nói chính là bốn năm mươi năm... Làm sao có thể không nhớ cho được.
Phác huynh kia cười mắng một tiếng:
- Cái rắm! Ngươi là lão vương bát đản lòng dạ hiểm độc, ngoài miệng nói nhớ thương, kì thực chỉ nhớ linh ngọc cực phẩm của ta. Nửa tháng trước đó, ngươi lần trước mới thắng hai mươi khối trong tay ta! Lão tử đau lòng nửa tháng không ngủ đấy.
Hoắc Vân Phong cười ha ha một tiếng, nói:
- Ta lần này tới đây, chính là cho Phác huynh cơ hội gỡ vốn.
Vị Phác huynh này tên là Phác Đức Song, nghe vậy cảm thấy mí mắt co giật, trầm giọng nói:
- Lời ấy giải thích thế nào?
Hoắc Vân Phong cười hắc hắc, chỉ về phía đối diện, nói:
- Đây là môn phái thủ tịch Thiên Vận Kỳ hạ phẩm, đối phương muốn tiến thêm một bước, ý muốn khiêu chiến Thiên Vận Kỳ trung phẩm... Chuyện này chẳng phải là một cơ hội tốt hay sao?
Phác Đức Song tức giận không vui, nói:
- Ngươi cho rằng lão tử ngốc? Hạ phẩm khiêu chiến trung phẩm, qua nhiều năm như vậy, có mấy người thành công, ngươi nói cho ta nghe xem? Thế mà cầm việc này gài bẫy lão tử, thế mà nói cho lão tử cơ hội gỡ vốn, lão tử mới không mắc lừa của ngươi!
Hoắc Vân Phong cực kỳ không vui nói ra:
- Ta nói Phác Đức Song ngươi nói chuyện thô tục giống hệt tên của ngươi! Lão tử là hạng người lấn ngươi như thế sao? Đánh cược chú trọng công đạo, ta lại không nói chỉ định ngươi nhất định phải đặt môn phái kia, làm sao lại là lừa gạt ngươi? Lão tử cho ngươi tùy ý đặt cược một bên, bên còn lại lưu cho lão tử! Như thế vẫn chưa đủ công bằng sao?
Phác Đức Song ôm cánh tay, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Hoắc Vân Phong:
- Hắc Tâm Quỷ ngươi thật hảo tâm như vậy? Còn đánh cược công bằng? Lão tử luôn cảm giác ngươi đã đào xong cái hố... Chờ lão tử nhảy vào.. Ở trong đó khẳng định có mờ ám đúng không?
Hoắc Vân Phong cười ha ha:
- Nào có mờ ám gì... Đúng rồi, lão tử để cho ngươi tùy ý chọn trước một bên, tỉ lệ đặt cược do lão tử nói mà tính, cũng không thể tất cả tiện nghi đều do ngươi chiếm hết.
Phác Đức Song sững sờ một chút, nói:
- Nếu chỉ như thế, thật sự vẫn còn công đạo, ngươi thật chịu cược như thế sao?
Hoắc Vân Phong liếc mắt, nói:
- Đã xong chưa, đánh cược hay không trực tiếp nói cho thống khoái? Tiểu tử ngươi chơi không, lão tử đã lớn tuổi như thế, cược với ngươi chỉ thuần túy là tìm vui, nhìn cái mặt như cái mông của ngươi kìa... Không muốn chơi thì thôi. Dù sao người ta đã tới, ngươi tranh thủ thời gian tiếp nhân đi, ta sang bên kia xem náo nhiệt.
Nói xong, hắn cười ha hả ngồi xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.