Chương trước
Chương sau
Vân Dương cười cười, phong đạm khinh vân vuốt vuốt Đại Bạch Bạch trong ngực:
- Trước khi tới đây, chúng ta vốn không có nhiều dã vọng… chỉ muốn, đi một bước rồi tính một bước, cuối cùng có thể bước đến vị trí nào thì sẽ dừng ở đó, hết sức nỗ lực là được, không có ý cầu quá xa vời.
- Bây giờ, được các huynh đệ đại phái nhường cho, Cửu Tôn phủ đứng trên vị trí thủ tịch hạ phẩm Thiên Vận kỳ… nhưng mà đứng ở đây, chúng ta lại còn dư lực, nếu ban sơ đã định cố hết sức, giờ mà không xông lên, chính là trái với dự tính ban đầu. Không khỏi đáng tiếc.
Vừa nói như vậy, sắc mặt đám người lập tức lộ vẻ phức tạp.
Một đường tới đây, tâm tâm niệm niệm chính là tranh giành, kết quả, người ta trực tiếp muốn trùng kích trung phẩm, có lẽ sau này mọi người sẽ không cùng chung cấp độ, không có ngày gặp lại…
Còn có thể so sao?
Chỉ có sắc mặt chưởng môn Kim Đỉnh môn, Ngụy Đào hơi chút dãn ra, nhưng vẫn nhịn cười nói:
- Vân chưởng môn, lần này quý phủ tới đây khiêu chiến, tất sẽ là một chiến công thành, mã đáo thành công! Ngụy mỗ ở đây chúc Vân chưởng môn đại triển hoành đồ, sớm ngày vấn đỉnh thủ tịch trung phẩm Thiên Vận kỳ!
Vân Dương liếc mắt.
Vấn đỉnh thủ tịch trung phẩm Thiên Vận kỳ.
Khả năng này, Vân Dương chưa từng nghĩ qua!
Thế mà tên Ngụy Đào ngươi cũng có thể nói ra được.
Hắn lại không biết, lời của Ngụy Đào lại là thật tâm, đầu tiên, nếu Cửu Tôn phủ tấn thăng trung phẩm, vậy có nghĩa là một môn phái trung phẩm sẽ phải rớt xuống, Kim Đỉnh môn lại có cơ hội lần nữa vấn đỉnh thủ tịch hạ phẩm Thiên Vận kỳ. Thứ hai, nếu Cửu Tôn phủ không chỉ thắng một trận, mà leo tới hai ba vị, tông môn sau cùng trong trung phẩm Thiên Vận kỳ không phải là Cửu Tôn phủ, như vậy ba năm nữa, Kim Đỉnh môn lần nữa lại có cơ hội trùng kích trung phẩm Thiên Vận kỳ.
Với Ngụy Đào mà nói, Cửu Tôn phủ chiến đấu tranh đoạt trung phẩm Thiên Vận kỳ càng thuận lợi càng tốt, tấn thăng càng cao càng tốt, tấn thăng càng lớn, liền có nghĩa thực lực Cửu Tôn phủ trong hàng trung phẩm Thiên Vận kỳ cũng là cao cấp, không phải là quá mức không tốt, đồng thời cũng để cho bọn hắn chỗ trống khiêu chiến trung phẩm Thiên Vận kỳ, dù sao trên dưới Kim Đỉnh môn đều sợ Cửu Tôn phủ, chí ít trong thời gian ngắn, tuyệt đối không muốn lại đối đầu!
- Cửu Tôn phủ tự thấy còn dư lực, cho nên chúng ta quyết định tiếp tục khiêu chiến trung phẩm Thiên Vận kỳ!
Vân Dương nhìn Hoắc Vân Phong, rõng rạc nói.
Hoắc Vân Phong gật gật đầu:
- Được! Ta để hai vị huynh đệ lại chủ trì công việc ở đây, bản thân ta tự mình đưa các ngươi lên.
Hắn nhìn vào giữa sân:
- Nếu các vị chưởng môn không còn chuyện gì nữa, không bằng hiện tại liền tản đi.
Nếu đám Kim Đỉnh môn rời đi, huynh đệ ba người bọn hắn có thể cùng tới Tam trọng thiên, quan sát tranh đoạt trung phẩm Thiên Vận kỳ, dù sao theo Hoắc Vân Phong, bên này cũng không còn chuyện gì nữa.
Ngụy Đào lắc đầu, mát nhỏ lấp lánh thần quang, vuốt vuốt bụng bự, lớn tiếng nói:
- Chấp sự đại nhân, Kim Đỉnh môn chúng ta chờ Cửu Tôn phủ khiêu chiến trung phẩm Thiên Vận kỳ, nếu Cửu Tôn phủ lại sáng tạo kỳ tích, Kim Đỉnh môn sẽ lần nữa ổn định vị trí thủ tịch hạ phẩm Thiên Vận kỳ!
Hoắc Vân Phong trực tiếp đau đầu:
- Các ngươi mới thua, còn muốn tiếp tục khiêu chiến?
Ngụy Đào cười hắc hắc:
- Kim Đỉnh môn ra dù bại trong tay Cửu Tôn phủ, bại tâm phục khẩu phục. Chúng ta hết lòng tin Cửu Tôn phủ sẽ không dừng lại tại đây, chờ Cửu Tôn phủ khiêu chiến trung phẩm, chúng ta ở đây chờ là được, nếu Cửu Tôn phủ khiêu chiến thành công, y theo lệ cũ, một môn phái trung phẩm sẽ bị đánh rớt xuống. Mà đám hạ phẩm chúng ta đều có cơ hội khiêu chiến môn phái này, chúng ta dù không phải đối thủ của Cửu Tôn phủ, thế nhưng… môn phái bị đánh rớt kia, lại không phải là Cửu Tôn phủ, chúng ta chưa hẳn không thể khiêu chiến!
Đám người, nghe Ngụy Đào nói, khóe miệng không khỏi co giật. Ai nấy đều có cảm giác không nói nên lời.
Trong chốc lát, trong đầu bọn hắn như có mười ngàn đầu thần thú gào thét chạy qua, ầm ầm ầm!
Kim Đỉnh môn… các ngươi… còn có thể càng vô sỉ hơn một chút sao…
Coi như suy nghĩ của các ngươi có lý, nói cũng có lý, làm cũng có thể, nhưng mấu chốt là, làm như vậy sẽ vô cùng không đúng lúc a?!
Trải qua lần đối chiến này. Tất cả môn phái hạ phẩm Thiên Vận kỳ, đều đã đủ mất mặt… tranh thủ thời gian thả chúng ta về đi a!
Kim Đỉnh môn các ngươi không đi, các ngươi ở lại tranh thủ vớt chỗ tốt, thế nhưng lại bắt chúng ta ở đây chờ cùng các ngươi a!
Kim Đỉnh môn các ngươi còn có lương tâm hay không… chúng ta ở đây chờ, cũng chỉ có thể chờ, chuyện gì cũng không thể làm a!
Nhưng Kim Đỉnh môn lại hoàn toàn không thèm để ý đám người rảnh rỗi này.
Mặc dù đám đệ tử Kim Đỉnh môn cũng bị luận điệu vô sỉ của chưởng môn nói đến phải hổ thẹn cúi đầu, thế nhưng trong mắt vẫn hung hăng lấp lóe.
Chưởng môn nói có lý!
Nếu chúng ta còn hy vọng, tại sao phải từ bỏ? Chơi không lại Cửu Tôn phủ, chẳng lẽ còn không thể làm người khác? Hừ…
Bọn lão tử đợi!
Nếu còn cơ hội thu lại vị trí thủ tịch, chúng ta sao có thể không thử nghiệm. Các ngươi cam tâm nhận thất bại, vậy cứ thu đồ phủi mông mà đi là chuyện của các ngươi, nhưng chúng ta không cam tâm!
Nếu chúng ta có thể lần nữa thu lại vị trí thủ tịch, vậy ba năm sau chúng ta còn cơ hội tấn thăng trung phẩm Thiên Vận kỳ, chỉ cần không phải đối đầu với Cửu Tôn phủ là được.
Đây là tự tin của Kim Đỉnh môn chúng ta!
Không thể không nói, chưởng môn thế nào thì sẽ có môn nhân như thế, đệ tử Kim Đỉnh môn cũng như chưởng môn của bọn hắn, gì không có, chỉ có da mặt là đủ dày!
Đinh Bất Khả cùng Vưu Bất Năng cũng tức giận nhìn Kim Đỉnh môn!
Con mẹ nó, các ngươi làm vậy là cản trở ta đi xem kịch, rõ chưa?!
Hoắc Vân Phong tiến tới bên cạnh hai người, vỗ vai, cười ha ha:
- Hai vị huynh đệ, chúng ta thương lượng một chút…
Đinh Bất Khả cùng Vưu Bất Năng cùng sạm mặt lại.
Mẹ nó, đến ròi!
Chúng ta không muốn thương lượng với ngươi…

Tập thể Cửu Tôn phủ cùng đứng dậy.
Đi theo Hoắc Vân Phong tiến vào trong sương mù. Những nơi đi qua, Thiên Vận kỳ hoa lệ của Cửu Tôn phủ bay theo phấp phới, lộ ra một thông đạo hướng lên trên.
Đám môn phái đứng sau đưa mắt nhìn Cửu Tôn phủ rời đi, ánh mắt đầy phức tạp.
Người ta… mới sáng lập Truyền kỳ không lâu, giờ đã lại xông lên tiếp?
Chúng ta còn dậm chân tại chỗ!
Chênh lệch này… thực sự không có gì để nói!
- Các làm của bọn hắn chỉ là đầu cơ trục lợi, nói không chừng vừa lên sẽ bị đá xuống!
Có người nói nhỏ.
- Đúng vậy đúng vậy, môn phái có trung phẩm Thiên Vận kỳ nào dễ khiêu chiến như vậy? Khẳng định không phải đối thủ của người ta…
- Chút nữa nhất định mang theo bụi đất mà về a.
- May mắn của bọn hắn dùng hết ở chỗ chúng ta rồi, đi lên trực tiếp bị đá bay cũng khó nói…
- Nếu bọn hắn thực sự có thể xông lên, ta đồng ý đớp c.ứt một tháng!
- Không tin thì cược!
Kim Đỉnh môn Ngụy Đào giận tím mặt:
- Các ngươi… dựa vào cái gì mà ghen ghét người ta… nguyền rủa người ta… các ngươi… đố kỵ người tài! Thưc sự… không thể học chúng ta một chút sao, Cửu Tôn phủ vừa đánh bại chúng ta, chúng ta liền nhanh chóng bỏ qua thất bại… thậm chí còn chúc phúc bọn hắn… phong độ như thế… hàm dưỡng như thế…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.